Sát tường một chiếc giường đơn sơ, Lam Phong vạt giường, hai tay ôm mặt, dường như đang chìm trong một ký ức đau khổ nào đó. Một lúc , dậy, gỡ một con d.a.o lóc xương treo tường xuống.
Hắn động đến chiếc lồng sắt đất, mà cúi lôi từ gầm giường một cái túi màu đen, quăng mạnh lên giường.
Hạ Trời Nắng ngửi thấy một mùi tanh tưởi khó chịu bốc lên, cô vội đưa tay bịt mũi.
Lam Phong giơ cao con d.a.o lóc xương, thái dương nổi đầy gân xanh. Hắn điên cuồng đ.â.m chiếc túi đen, gào lên: “Mẹ, tại đối xử với con như !”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Dựa mà con trở nên hảo? Dựa mà con xuất sắc mặt, phép phạm một lầm nào?”
“Tại những đứa trẻ khác đều chơi bóng rổ, còn con thì học thêm ngớt? Con cũng chơi bóng rổ với các bạn mà!”
Lam Phong gào thét gần như phát điên, giọng điệu và biểu cảm biến thành một đứa học sinh tiểu học.
Trong chiếc túi đen dường như chứa một loại thịt nào đó, mỗi nhát d.a.o đ.â.m xuống đều m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.
[Hắn gọi “”, chẳng lẽ trong túi là của ? Lẽ nào ... g.i.ế.c phanh thây?]"
"[Đậu má! Đậu má! Đậu má! Đây là m.á.u thật ?]
[Kệ nó thật , tao báo cảnh sát đây!]
Dù thứ bên trong chiếc túi đen sớm biến thành một đống thịt nát bầy nhầy, nhưng con d.a.o trong tay Lam Phong vẫn ngừng trút xuống như mưa sa.
Căn nhà cũ kỹ là nơi Lam Phong lớn lên từ nhỏ. Mỗi về, ký ức tuổi thơ ùa về như một cơn lũ.
Chính tại căn phòng , tuổi thơ của tước đoạt niềm vui. Mỗi ngày, mở mắt tất bật chạy sô giữa các lớp học thêm, học xong Toán đến Anh, học xong vẽ đến piano. Dường như từng một giây phút nào thực sự thuộc về riêng .
Dù , vẫn bao giờ hài lòng. Với một bài thi một trăm điểm, dù cho chín mươi chín điểm, bà vẫn sẽ bắt bản kiểm điểm chỉ vì một điểm mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-107.html.]
Kỷ niệm mà Lam Phong bao giờ quên là cái ngày trốn học thêm để chơi bóng rổ với bạn. Ngay khi bước chân cửa, giằng ngay lấy quả bóng rổ tay .
Bà cầm một con dao, hung hăng đ.â.m quả bóng, hết nhát đến nhát khác cho đến khi nó nát bươm.
“Thích chơi bóng rổ ? Mở to mắt mà cho rõ đây, tao sẽ khiến mày cả đời bao giờ dám động bóng rổ nữa!”
“Con trai chú Tôn ở bệnh viện vanh vách thơ cổ, con gái dì Lý còn nhỏ tuổi chứng chỉ piano cấp tám. Tao cho mày , trong tất cả lũ trẻ con ở cơ quan, mày là đứa tệ hại nhất! Mày tao ở cơ quan ngẩng đầu lên nổi! Mất mặt!”
Lưỡi d.a.o cứa hết nhát đến nhát khác, cuối cùng biến quả bóng rổ thành những mảnh vụn. Lam Phong trân trối , chớp mắt một , khắc sâu hình ảnh con d.a.o tận tâm trí.
Ở bệnh viện, dùng d.a.o phẫu thuật để cứu sống bệnh nhân. Còn ở nhà, bà dùng một con d.a.o rọc giấy để cắt nát nhân tính của con trai .
Nhìn những mảnh vụn vương vãi sàn, Lam Phong cảm thấy thứ gì đó bên trong lồng n.g.ự.c cũng vỡ tan. Cậu đột ngột ngẩng đầu, nở một nụ ngoan ngoãn đến đáng sợ: “Con sai , . Sau con sẽ hơn.”
Người mỉm hài lòng, xoa đầu con trai, thầm mừng vì dạy dỗ kịp thời.
Kể từ đó, Lam Phong dường như đ.á.n.h mất sở thích. Cậu còn hứng thú với bất kỳ hoạt động giải trí nào, chỉ chuyên tâm việc học, nào cũng đầu khối. Bạn bè cùng trang lứa đều gọi là “cỗ máy học tập”.
Không một ai , Lam Phong cất giấu con d.a.o mà từng dùng ngay gầm giường ngủ.
Mỗi khi cầm con d.a.o lên, lòng bàn tay Lam Phong nóng rực. Vào những đêm khuya khi tan lớp học thêm, sẽ giắt con d.a.o đó trong , lân la đến những con hẻm tối tăm, dùng chút đồ ăn vặt để dụ dỗ ch.ó mèo hoang, phanh bụng chúng.
Mỗi tàn sát những sinh linh bé nhỏ , Lam Phong cảm nhận một cơn khoái cảm cực độ. Cậu dần nghiện ngập cảm giác đó. Khi dùng hết sức đ.â.m con d.a.o lũ ch.ó mèo, hình ảnh hiện lên trong đầu là gương mặt của bố .
Từ khi còn nhỏ, Lam Phong bắt đầu cuộc sống hai mặt như . Trước mặt , sắm vai một đứa con ngoan trò giỏi, nhưng lưng lấy việc hành hạ ch.ó mèo thú vui. Thói quen bệnh hoạn đó kéo dài cho đến tận hôm nay.
Lam Phong hung hăng quẳng chiếc túi đen nát bươm sang một bên, xổm xuống, lôi từ gầm giường một chiếc túi màu xanh khác.