Thấy Tống Cúc vẫn lay chuyển, chồng sốt ruột, cũng vội vã hùa theo: “ đấy con dâu, cũng sai . Trước đây nhiều chuyện , xin con nhé.”
“Chỉ cần con chịu m.a.n.g t.h.a.i tiếp, việc nhà cứ để lo hết. Mẹ sẽ hầm canh bổ cho con mỗi ngày, nào là canh móng giò hầm đậu nành, canh lê tuyết chưng tổ yến, ngày nào cũng đổi món. Nguyên liệu sẵn cả đây !”
Nói , của Vương Thạc Khang chạy bếp, mở tủ lạnh, lục lọi một hồi. Từ phía mấy quả bí đao, bí đỏ, bà lôi nào là móng giò, gà và đủ thứ nguyên liệu khác.
“Nè, con xem!” Bà đưa mớ nguyên liệu đến mặt Tống Cúc.
[Hóa nhà tiền ăn thịt, mà là nỡ cho con dâu ăn!]
[Đống đồ ngày thường giấu kỹ lắm, chỉ để dành cho con trai cưng của bà thôi. Chắc là hết cách nên mới lôi đấy.]
[Tìm một miếng ăn mà cứ như tìm kho báu trong mật thất , đúng là keo kiệt đến c.h.ế.t!]
[Chị gái ơi đừng mềm lòng, đừng để chút lợi lộc cỏn con dụ dỗ nhé!]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Mẹ chồng ân cần thêm: “Nếu con chê chăm , chúng thể đến trung tâm chăm sóc sinh, ở loại cao cấp nhất . Con ở bao lâu cũng !”
Thấy Tống Cúc vẫn im lặng, bà tung chiêu cuối.
“Cứ để cái thai trong bụng Thạc Khang mãi cũng là cách. Cơ thể nó gì bộ phận để nuôi con? Cứ thế thì đứa bé sớm muộn gì cũng gặp chuyện. Con nghĩ cho chúng thì cũng nghĩ cho con của con chứ?”
“Thôi thì nể tình đứa bé, con tha cho chúng .”
Tống Cúc cuối cùng cũng chút d.a.o động. Cô m.a.n.g t.h.a.i năm tháng, ít nhiều gì cũng tình cảm, đó cũng là con của cô.
“Đại sư, đồng ý tiếp tục mang thai.” Tống Cúc khẽ .
Nghe , hai con nhà reo lên vui mừng.
Tô Cô búng tay một cái, cái bụng bầu lập tức trở về với Tống Cúc.
Vương Thạc Khang rối rít cúi đầu cảm ơn Tô Cô: “Cảm ơn đại sư giúp chúng hòa giải. Cách của cô hiệu quả thật đấy! Giờ gia đình chúng hòa thuận như xưa . Về nhà nhất định sẽ trân trọng vợ hơn!”
Mẹ chồng cũng bá vai Tống Cúc: “ đó con dâu, chỉ cần con sinh cho nhà họ Vương chúng một đứa cháu, con chính là đại công thần của cả nhà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-154.html.]
[Ôi trời, đây là cái kết đại đoàn viên gượng ép thế ?]
[Ghét nhất cái kiểu kết cục gò bó cũ rích , như ép xem ăn shit , tức đập điện thoại!]
[Uổng công chúng sức bênh vực chị, hóa chị là thánh mẫu ? Phí cả nước bọt!]
Tống Cúc gạt tay chồng : “Không, vẫn xong.”
“Con của là một công cụ, cũng sinh để thành nhiệm vụ cho nhà họ Vương các . Nó là một cá thể độc lập.”
“Lần chọn tiếp tục m.a.n.g t.h.a.i và sinh đứa bé , vì các , mà là vì yêu nó.”
“Và chính vì yêu con, nên đưa nó thoát khỏi những kẻ cặn bã như các !”
“Vương Thạc Khang, ly hôn với , một sẽ nuôi đứa bé.”
“Con sẽ mang họ Vương nhà , mà sẽ mang họ của , họ Tống!”
Nghe những lời , Vương Thạc Khang và tức đến méo cả miệng. Vương Thạc Khang run rẩy : “Cô để con mang họ , còn mặt mũi nào nữa? Chuyện truyền ngoài thế nào?”
Mẹ run rẩy chỉ mặt Tống Cúc, cảnh cáo: “Nếu cô thật sự dám , chúng cho cô , chúng sẽ bao giờ nhận đứa cháu , một đồng một cắc cũng cho nó!”
Tống Cúc ngẩng cao đầu: “Không cho thì thôi. Cái nhà ky bo kẹt sỉ như các thì cho bao nhiêu tiền? Sau sẽ tự lực cánh sinh, một nuôi con khôn lớn!”
Sau hai tháng sống trong cảnh sắc mặt khác, Tống Cúc quá chán ngán những ngày tháng cãi vã vì vài đồng bạc lẻ. Cô thề sẽ tìm một công việc để thể tự do tiêu xài theo ý .
Vương Thạc Khang nghiến răng: “Được, đây là cô tự đấy nhé, đừng mà hối hận! Đứa bé mang họ Vương thì nhà chúng . Chúng sẽ chu cấp, cũng sẽ đến thăm nó. Coi như nhà chúng và đứa bé cắt đứt quan hệ từ đây!”
"Tống Cúc khẩy: “Mơ cũng đừng hòng!”
Nói , cô vung túi xách, dứt khoát rời khỏi căn nhà .
“Chị gái ngầu quá, đứa bé trong bụng cũng sẽ tự hào vì dũng cảm của !”