Thái Tuyết gấp lá thư cẩn thận, đặt gối lên giường ngủ.
Cô chìm giấc mộng lúc nào . Trong mơ, cô thật sự sụt mấy chục cân chỉ một đêm. Sáng hôm tỉnh dậy soi gương, hình cô trở nên thon thả đến ngờ, bộ đồng phục size lớn thường ngày giờ mặc lên rộng thùng thình như một chiếc váy.
Thái Tuyết vội vàng cầm lá thư tình chạy đến trường, tìm thấy Đỗ Tinh ở sân thể d.ụ.c lấy hết can đảm đưa thư cho .
Đỗ Tinh xong, mỉm đầy ẩn ý nắm lấy tay Thái Tuyết ánh mắt của bao .
“Con gái ơi, sườn xào chua ngọt xong , bố con sắp ăn hết đấy, con còn ?”
Mẹ cô bưng đĩa sườn xào chua ngọt nóng hổi lên bàn. Bà đợi một lúc, vì thường ngày chỉ cần ngửi thấy mùi thơm là Thái Tuyết chạy ngay, nhưng hôm nay mãi thấy động tĩnh gì. Vì , bà đến gõ cửa phòng để hối thúc.
“Con bé , gì trong đó mà năng gì ?” Bà nhíu mày, đẩy cửa phòng ngủ bước .
Thái Tuyết đang giường, đắp chăn kín mít.
Bà lấy lạ: “Mới sáu giờ chiều mà ngủ , con sốt đấy?”
Bà đưa tay lên trán Thái Tuyết sờ thử. Thay vì cảm nhận nóng quen thuộc của cơn sốt, bà chỉ thấy một làn da lạnh ngắt.
“Mình ơi, ... qua đây xem , mau lên!” Bà sợ đến giọng cũng lạc .
Người bố bỏ tờ báo xuống, bước tới, cũng theo vợ sờ trán Thái Tuyết. Ngay đó, ông đưa tay xuống mũi con bé.
“Sao... thở nữa ?” Ông hoảng hốt.
“Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ !” Người run rẩy gọi 120.
Khi nhân viên y tế đến nơi, họ kiểm tra sơ bộ tình hình của Thái Tuyết ái ngại với bố cô: “Không cần đưa đến bệnh viện nữa, cô bé qua đời .”
Tô Cô ngủ dậy, tiết trời âm u, dường như sắp đổ mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-200.html.]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Vì đang là giờ cơm tối nên quán vắng khách. Tô Cô vươn vai, xuống chiếc xích đu ở cửa. Ngoài hiên, bóng trúc khẽ lay động. Cô trong quán, quầy bar là chiếc TV mới lắp, Đào Đào và Hắc Vũ đang giành cái điều khiển. Đào Đào xem bộ phim hoạt hình mới , còn Hắc Vũ thì xem World Cup.
Đào Đào nhón chân, nhân lúc Hắc Vũ để ý liền trèo lên quầy bar, vồ lấy chiếc điều khiển. Hắc Vũ chỉ huýt sáo một tiếng, chiếc điều khiển liền bay vút lên trung.
Nhìn chiếc điều khiển xa tầm với, Đào Đào nhón chân nhảy lên mấy cái mà vẫn tài nào với tới . Cậu bé tức đến đỏ bừng cả mặt, sang mách Tô Cô: “Tỷ tỷ xem kìa, dùng pháp thuật bắt nạt con!”
Tô Cô mỉm , can thiệp.
Hắc Vũ huýt sáo nữa, chiếc điều khiển liền nhẹ nhàng đáp xuống tay . Hắn thản nhiên nhún vai: “Nhóc con, cứ lo học pháp thuật cho giỏi . Gặp nguy hiểm mà chỉ gọi giúp thì .”
Hắc Vũ chuyển TV sang kênh thể thao, tìm một tư thế thoải mái ghế dành cho khách ung dung thưởng thức trận bóng.
Đào Đào bĩu môi vui: “Ai con pháp thuật, pháp thuật của con lợi hại lắm đó!”
Hắc Vũ đáp: “Phải , ngươi là tiểu tiên hoa đào, thể se duyên cho phàm, nhưng thế thì gì uy h.i.ế.p chứ?”
Đào Đào vươn ngón tay mũm mĩm, hùng hồn tuyên bố: “Ta sẽ khiến ngươi sa lưới tình!”
“Ta ư?” Hắc Vũ bật ha hả: “Ha ha ha, đây sống mấy ngàn năm, còn lạ gì cái thứ gọi là tình yêu nữa. Sống tự do tự tại bao nhiêu.”
Lời là thật. Hắc Vũ Hắc Vô Thường mấy ngàn năm, hết mỹ nhân tam giới. Nói ngoa, chẳng thiếu những cô gái xinh theo đuổi ngược , nhưng bao giờ rung động.
Thấy Hắc Vũ tin, Đào Đào liền vận hết linh lực , linh khí từ từ dâng lên, tụ nơi ấn đường. Mặt bé đỏ ửng, đóa hoa đào nhỏ đỉnh đầu “phụt” một tiếng, bung nở.
“Meo.”
Một vệt sáng vàng lóe lên vụt biến mất con phố bên ngoài. Khi Tô Cô đuổi theo xem thì còn thấy tăm nữa.
Sự xôn xao từ khu dân cư gần đó thu hút sự chú ý của cô. Cô tò mò gần xem thử.
Giữa đám đông là một phụ nữ trung niên đang quỳ sụp đất, gào t.h.ả.m thiết: “Tại thế ? Con gái lúc ăn cơm vẫn còn khỏe mạnh cơ mà! Chỉ mới qua nửa tiếng, chỉ bằng thời gian xào một món ăn mà con bé . Trời ơi, sống đây!”
Mọi xung quanh đều ái ngại, cố gắng khuyên can.