A Kim cảnh sát tạm giam, đang chờ tòa án xét xử. Cậu của Gia Thành thì tức đến mức lên cơn nhồi m.á.u não, nhập viện cấp cứu. Giờ mợ đầu bù tóc rối, chẳng nên thăm chồng lo cho con , đang chạy vạy khắp nơi nhờ giúp đỡ.
Nghĩ đến cảnh nhà họ tan hoang như , bố vươn vai một cái kéo Gia Thành lòng, thở dài: “ đột nhiên cảm thấy đây đủ. Bà xem, cuộc sống của chúng như thế chẳng là quá ?”
Mẹ cũng đồng tình gật đầu: “ thế, từng tuổi mà còn . Bình bình đạm đạm mới là thật, cứ suốt ngày tị nạnh với khác để gì chứ?”
Bố thêm: “Cả thằng Gia Thành nữa, đây chúng đòi hỏi nó cao quá, tạo cho nó nhiều áp lực quá.”
Mẹ gật đầu: “Trên đời gì chuyện giàu lên một đêm. Người trẻ mới xã hội, hai bàn tay trắng là chuyện thường. Mấy cái cách giàu nhanh chỉ trong luật hình sự thôi. Chúng nên thấy may mắn vì Gia Thành là một đứa trẻ tử tế, lên bằng chính đôi chân của . Sau cũng càm ràm nó nữa, dù nó kiếm nhiều ít, chỉ cần đúng đường là .”
Sau khi giải quyết xong rắc rối của Phó Gia Thành, Tô Cô chọn vị khách may mắn thứ ba trong đêm. Đó là một trai từ đầu buổi đến giờ vẫn luôn ủ rũ một trong góc quầy bar, gần như một lời. Mãi cho đến khi Tô Cô chỉ về phía , vẫn chẳng phản ứng gì, chỉ thờ ơ ngẩng đầu lên.
[Ê, thái độ gì trời! Chị chủ quán chủ động giúp mà còn cao , bình thường nhờ chị giúp xếp hàng dài đó!]
[Khoan c.h.ử.i , xem gì , hiểu lầm thì ?]
“...” Chàng trai ngập ngừng lên tiếng, giọng đượm buồn, “ sợ về nhà.”
“ tên là Tống Hâm. Từ nhỏ ông nội một tay nuôi lớn, tình cảm với ông còn thiết hơn cả với bố . Ông nội lớn tuổi, sắp 80 . Tết năm nay, ông đột nhiên họp mặt cả gia tộc. Chắc chắn là chuyện lớn thông báo.”
“Thật cũng lờ mờ đoán , lẽ là một tin lành gì. sợ ông bệnh nặng. Tháng , ông Tôn hàng xóm sang chơi cờ với ông cũng đột ngột qua đời vì xuất huyết não. Người già đến tuổi , chừng ngày nào đó sẽ , dám về nhà đối mặt với sự thật.”
[Hóa là , thảo nào chẳng tâm trạng gì tham gia livestream, cũng thể hiểu .]
[Vấn đề thì chị chủ quán bây giờ? Chẳng lẽ giúp ông cụ nhà kéo dài tuổi thọ , thế thì bất công với khác quá!]
Tô Cô bấm đốt ngón tay, nhẩm tính : “Ồ? nhà của trông vẻ gì là đau buồn, trái còn vui vẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-305.html.]
Tống Hâm tức giận ném mạnh chiếc ly xuống bàn: “Đừng nhắc tới lũ vô ơn bạc nghĩa đó nữa! Chị chủ quán, chị , mấy năm ông nội trúng độc đắc, giải nhất, 5 triệu tệ. Kể từ đó, gia đình lấy một ngày bình yên!”
[5 triệu tệ, chẳng lẽ là “vua trúng ” đeo mặt nạ mấy năm ? Hồi đó tin tức rầm rộ lắm, báo đài nào cũng đưa tin.]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Cậu gan thật đấy, chuyện mà cũng dám công khai ?]
[Chắc say , để ý từ đầu buổi livestream , cứ hết ly đến ly khác, ly rượu tay bao giờ cạn.]
[Ghen tị thật, tửu lượng thế mà công ty chúng thì sếp thích .]
[Ghét nhất cái kiểu đ.á.n.h đồng năng lực việc với tửu lượng, là tư tưởng cổ hủ!]
Tống Hâm chẳng bận tâm, tiếp tục : “Ông nội tiết kiệm cả đời, dù trúng 5 triệu tệ cũng tiêu xài hoang phí. Ông chỉ gửi hết ngân hàng, đợi để cho con cháu chúng . dù , đám họ hàng trong nhà vẫn thỏa mãn. Ngày nào họ cũng bóng gió, thúc ép ông chia tiền đó . May mà ông chủ kiến, giờ từng đồng ý.”
[Ôi, ông cụ triệu tập đại hội gia tộc, sợ là công bố di chúc ?]
[Nghe như mở đầu của phim trinh thám ly kỳ , thường thì tiếp theo sẽ c.h.ế.t.]
[Anh bạn ơi, thế thì càng mau về chứ, dịp quan trọng như thể vắng mặt ?]
[Anh bạn, cho hỏi nhà còn thiếu cháu trai ?]
Cơn say ập đến, Tống Hâm còn sức để để ý đến những dòng bình luận trêu chọc đó nữa. Anh ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, loạng choạng cầm điện thoại rời khỏi quầy bar: “Chị chủ quán, đây, ọe... buồn nôn quá, thể nôn trong quán của chị .”
Tô Cô liền dùng quyền hạn đặc biệt của phòng livestream để kết nối riêng với Tống Hâm, cô thấy họa sát đang bao trùm lấy . Nếu cô can thiệp, đêm nay nhà họ Tống chắc chắn sẽ án mạng.
Tống Hâm lảo đảo bước đường, vẫy đại một chiếc taxi địa chỉ nhà ông nội, đó vật ghế . Lúc mở mắt thì đến căn nhà cũ của ông.