Cảnh tượng đám họ hàng sợ hết hồn. Bác gái hoảng đến mức năng lộn xộn, chú dượng ngày thường vốn là điềm tĩnh cũng hét toáng lên, còn chú hai thì hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Ông nội lạnh lùng tất cả : “Sao thế, các tưởng c.h.ế.t sống ?”
Bác gái gượng gạo, lúng túng xáp gần: “Bố, bố gì chứ? Bố tỉnh chúng con mừng còn kịp đây ! Mà... bây giờ tim bố còn đau ạ?”
Ông nội vuốt ngực, lời đầy ẩn ý: “Tim thì đau, chỉ thấy lạnh sống lưng thôi.”
Chú hai bắt đầu giả nhân giả nghĩa: “Ối dào, liệu để di chứng gì nhỉ, chuyện thể coi thường . Bố, con thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chuyến cho chắc!”
Nói , gã móc điện thoại trong túi , định gọi cấp cứu. Cùng lúc đó, một chiếc điện thoại khác cũng từ trong túi gã rơi xuống đất, đó chính là điện thoại của Tống Hâm. Tống Hâm lườm chú hai một cái sắc lẻm, bước lên nhặt điện thoại của , miệng lẩm bẩm chửi: “Mèo chuột, giả từ bi.”
Chú hai cao giọng: “Mày cái gì?”
Tống Hâm cũng chịu thua: “Tao mày giả tạo!”
Chú hai lập tức chớp lấy thời cơ, chỉ tay Tống Hâm mách tội với ông nội: “Bố xem, bố chiều nó quá nên nó hư đấy! Vừa lúc bố ngất , mấy lớn chúng con đang vội vàng cứu bố thì nó cứ chen phá đám, còn đ.á.n.h con nữa!”
Tống Hâm hừ lạnh một tiếng: “Mấy vội ? Mấy vội chia tiền thì ! May mà ông nội phúc lớn mạng lớn, để cho các toại nguyện!”
Hai bên lời qua tiếng , chẳng mấy chốc cãi ầm ĩ. Phe của chú hai còn bác gái và chú dượng hùa chứng. Bọn họ lật ngược trái, biến Tống Hâm thành kẻ tiểu nhân cản trở việc cứu . Trong phòng camera, Tống Hâm miệng cũng thể giải thích, đành ngậm bồ hòn ngọt, để mặc họ tạt nước bẩn lên .
[Đỉnh thật, hóa đời loại gia đình quái đản như thật, giờ cứ tưởng chỉ phim thôi chứ.]
[Cả cái nhà từ trong ngoài chẳng ai , thảo nào ông cụ nhất quyết chịu chia tài sản.]
[Chuẩn luôn, thấy tiền gà bay ch.ó sủa , lỡ mà thấy tiền thật chắc xé xác ông cụ mất?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-308.html.]
Tống Hâm tức phát điên, đang định c.h.ử.i ầm lên thì ông nội ở lưng vỗ vỗ vai : “Không cần giải thích, ông thấy hết .”
Nghe câu , sắc mặt đám họ hàng mặt ở đây đều tái mét, chột về phía ông nội.
Ông nội ghế chủ tọa, thở một dài từ tốn cất lời: “Thật chuyện bệnh tim là lừa các con thôi. Vừa cũng hề ngất xỉu, chẳng qua chỉ giả vờ để xem trong nhà ai là quan tâm đến nhất. Không ngờ , các vị diễn cho xem một vở kịch đến thế!”
“Nói cho các con , đừng tưởng già nên lú lẫn mà định lừa gạt . Từng đứa một chúng mày ở bên ngoài những chuyện thối nát gì, đều rõ cả!”
Ông nội đập bàn một cái, chỉ thẳng mặt bác gái: “Cứ cô . Cũng tuổi mà chẳng chín chắn chút nào. Nhà rõ ràng kiếm ít tiền, thế mà cô cứ suốt ngày lượn lờ mấy cửa hàng đồ hiệu, chỉ hận thể khuân cả cái cửa hàng của về. Cô lấy lắm tiền thế?”
Người bác gái vốn khéo ăn khéo bỗng nhiên lắp bắp: “Bố, con... con thưởng cuối năm một khoản ạ.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Ông nội vươn cổ: “Phì! Cô bớt lừa ! Rõ ràng là cô lên mấy cái trang web vớ vẩn để vay nặng lãi, cô điện thoại, còn thấy tiếng đòi nợ ở đầu dây bên . thấy, cô đang sốt ruột mong lão già c.h.ế.t để lấy tiền trả nợ thì !”
Bác trai tức đến tím mặt, túm lấy tay vợ tra hỏi: “Có thật ?”
Bác gái ấp úng câu nào, bác trai liền chuyện là thật đến tám, chín phần. Giờ đông đủ họ hàng ở đây, ông mất mặt nên đành cứng rắn kéo vợ về: “Có chuyện gì về nhà , về nhà cô khai cho bằng hết!”
Nhà bác cả khỏi cửa, ánh mắt ông nội dời sang chú dượng. Chú dượng cúi gằm mặt, nuốt nước bọt ừng ực, lo lắng bất an chờ ông cụ lên tiếng.
Ông nội xoa xoa cằm, chú dượng với ánh mắt đầy ẩn ý. Một lúc lâu , ông mới hỏi: “Mấy tuổi ?”
Chú dượng sợ đến run bần bật: “Bố, bố gì thế ạ, mấy tuổi là ạ?”
“Ta hỏi, đứa bé của con ở quê, mấy tuổi ?” Giọng ông nội tuy bình thản nhưng như một tia sét đ.á.n.h thẳng chú dượng. Chú dượng c.ắ.n chặt môi lời nào, cô của Tống Hâm ở bên cạnh sốt ruột, lay mạnh vai chồng."
“Anh em là mối tình đầu của ? Vậy con của ở ?”