Trước khi Tô Cô cất bước, An Nhiên hết lời khuyên can, hy vọng thể ngăn cô . Dù thì Tô Cô bây giờ cũng là công thần của Thiên giới, Thiên Đế còn đang chờ gặp mặt để ban thưởng, sắc phong nàng Chiến Thần. Nếu xảy chuyện gì ngoài ý thời khắc quan trọng , thật sự quá đáng tiếc.
Tô Cô hề do dự, vẫn kiên quyết bước đến bờ Hoàng Tuyền. Cái danh Chiến Thần , suy cho cùng cũng chỉ là hư danh, cô vốn chẳng màng. Chỉ cần đời vẫn mang tấm lòng vì chúng sinh, thì ắt sẽ Chiến Thần mới xuất hiện.
Chiến Thần thể cứu vạn , thì cũng thể cứu một .
Nhã Nam vì bảo vệ Tô Cô mà c.h.ế.t. Nay Tô Cô còn sống, thể trơ mắt nàng chịu khổ nơi Hoàng Tuyền?
Muốn hồi sinh Nhã Nam, điều khó nhất chính là tìm đủ các mảnh linh hồn. Sông Hoàng Tuyền mênh m.ô.n.g vô tận, trong đó lẫn lộn vô mảnh vỡ linh hồn khác . Tô Cô chỉ chống chọi với sự ăn mòn của nước sông, mà còn cẩn thận phân biệt từng mảnh hồn trôi qua bên cạnh. Khó khăn chẳng khác nào mò kim đáy bể. Dù mạnh mẽ như Tô Cô, cô cũng dám chắc mười phần cơ hội cứu Nhã Nam.
dù hy vọng mong manh đến , Tô Cô vẫn thử một .
Trước khi bước xuống dòng sông, Tô Cô ngẩng đầu lên. Bầu trời Địa Phủ cũng là một màu đen kịt, thấy một tia nắng. Dù , cô rằng các vị thần Thiên giới thể cảm nhận tâm ý của .
“Chỉ mong trời cao rủ lòng thương, cho chúng một nữa gặp .” Tô Cô thành kính thầm nguyện trong lòng.
Cô vươn một tay, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên mặt nước Hoàng Tuyền. Dòng chảy đang cuồn cuộn bỗng dần chậm . Một luồng khí lạnh từ lòng bàn tay cô tỏa , và chỉ trong thoáng chốc, cả dòng sông đóng thành băng.
Tô Cô dùng pháp thuật đóng băng cả dòng Hoàng Tuyền, như việc tìm kiếm sẽ thuận lợi hơn nhiều. Hoàng Tuyền vốn biến ảo khôn lường, lúc nào lớp băng sẽ tan chảy, nên cô tranh thủ từng giây.
Cô thi triển thuật chống lạnh, tạo một lớp kết giới bảo vệ quanh , cẩn thận bước lên mặt băng. Dù thuật pháp hỗ trợ, cô vẫn cảm nhận cái lạnh thấu xương của Hoàng Tuyền. Cùng lúc đó, lòng bàn chân cô cảm giác bỏng rát kỳ lạ. Tô Cô đoán rằng trong nước sông chứa một loại độc tố ăn mòn nào đó. Nếu là một vị thần tiên bình thường, e rằng lúc đôi chân hòa tan từ lâu.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Cố nén cảm giác đau rát chân, Tô Cô cúi , tỉ mỉ quan sát mặt băng. Bên lớp băng trong suốt, những mảnh linh hồn đông cứng hiện rõ mồn một, mỗi mảnh đều ghi thông tin về chủ nhân lúc còn sống. Chẳng bao lâu , Tô Cô tìm thấy một mảnh linh hồn của Nhã Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-357.html.]
Một khởi đầu ! Tô Cô vui mừng trong giây lát, nhưng dám lơ là, cẩn thận cất mảnh hồn trong tay áo tiếp tục tìm kiếm.
Rất nhanh đó, cô tìm hơn mười mảnh linh hồn. một linh hồn khi c.h.ế.t sẽ vỡ thành hàng trăm mảnh nhỏ, với tốc độ , e rằng Tô Cô tìm cả ngày mới đủ.
An Nhiên thể xuống Hoàng Tuyền, chỉ thể bờ lo lắng quan sát. Nhìn một lúc, nàng phát hiện điều , vội hét lớn về phía Tô Cô: “Chị ơi, xong , mau !”
Tô Cô ngẩng đầu, chỉ thấy ở phía xa, mặt băng xuất hiện những vết nứt. Vết nứt đang nhanh chóng lan về phía cô, kèm theo những tiếng “rắc rắc” nhỏ vụn. Tất cả dấu hiệu đều cho thấy lớp băng sắp vỡ tan!
Nếu Tô Cô lên bờ ngay lúc , chắc chắn thể an rút lui. cô suy nghĩ một chút, như thấy gì, cúi đầu tìm kiếm tiếp.
Tim An Nhiên thắt , nàng Tô Cô quyết tâm tìm đủ linh hồn cho Nhã Nam, cho dù bản thương cũng hề hối tiếc."
“Chị ơi!” An Nhiên hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết. Tiếng kêu xé lòng của cô kinh động cả cõi âm, vô quỷ hồn đang vất vưởng bỗng ùn ùn kéo đến bên cầu Nại Hà, tò mò xuống.
Rắc!
Mặt băng cuối cùng cũng nứt toác. Dòng Hoàng Tuyền gầm gào cuộn sóng, nhấn chìm Tô Cô trong làn nước lạnh buốt. Tóc tai cô rối bời, ướt sũng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định lạ thường, mải miết tìm kiếm thứ gì đó đáy sông.
“Tìm hơn ba mươi mảnh . Nhã Nam, em đợi nhé, chị sẽ đưa em về nhà.” Tô Cô như đang với Nhã Nam, như tự trấn an chính . Cô cẩn thận giấu những mảnh linh hồn trong tay áo, loạng choạng dò dẫm bước về phía .
Dòng nước bỗng trở nên hung dữ. Tô Cô vô ý sẩy chân một vực xoáy ngầm, cơ thể chao đảo cuốn phăng lòng sông Hoàng Tuyền. Trên bờ, An Nhiên hoảng hốt hét lên, một giây do dự mà lao xuống dòng nước xiết, cố sức ôm chặt lấy Tô Cô.