Khung cảnh trong mơ chợt đổi. Quán bar Nại Hà yêu quái tấn công. Hắc Vũ nhảy khỏi quầy, vài chiêu hạ gục con đại yêu mặt. khi đầu , Diệu Diệu ở phía một con yêu khác đ.á.n.h lén tự lúc nào.
Thân thể Diệu Diệu kiếm sắc đ.â.m xuyên, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả giấc mơ. Toàn bộ cảnh mộng tối sầm chìm trong màn đen kịt.
Ngoài đời thực, thở của Hắc Vũ đang ngủ say bỗng trở nên dồn dập, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thì , đây mới là nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của ngươi. Tô Cô Hắc Vũ bằng ánh mắt xót xa.
Ngươi vốn hề Diệu Diệu oan. Ngươi khăng khăng đuổi cô là vì sợ phận của sẽ liên lụy đến cô , hại cô rước họa sát .
Tô Cô thấu nỗi khổ tâm của Hắc Vũ, đồng thời cũng hiểu rằng khi đuổi Diệu Diệu , trái tim đau đớn đến nhường nào.
lúc , Đào Đào từ chạy tới, reo lên như bừng tỉnh ngộ: “Con ! Anh Hắc Vũ cố tình chọc giận chị gái bỏ vì nghi ngờ chị cùng phe với kẻ , cũng vì cho rằng chị là yêu quái xứng với , mà là vì chị gặp nguy hiểm!”
Thấy Đào Đào chạy , Tô Cô khỏi nhíu mày, chỉ bé hỏi : “Ai chịu trách nhiệm trông coi thằng bé? Không dặn các ngươi nhốt nó trong phòng, bảo vệ cho cẩn thận ?”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đám tiểu quỷ , đứa nào đứa nấy đều chột né tránh ánh mắt của Tô Cô, dám lên tiếng trả lời.
Vừa cầu Nại Hà, cả bầy quỷ lóc, náo nhiệt vô cùng, tất cả đều chạy bờ Hoàng Tuyền hóng chuyện, nhất thời lơ là nên mới để Đào Đào chạy thoát.
Tô Cô thở dài, phẩy tay cho đám tiểu quỷ lui . Cô cũng nỡ lòng nào thật sự trị tội chúng, dù Đào Đào bây giờ thăng cấp thành tiên, đám tiểu quỷ tầm thường sợ rằng cũng là đối thủ của bé. Cậu , chẳng đều do tự quyết định .
Nghe thấy giọng của Tô Cô và Đào Đào, Hắc Vũ đ.á.n.h thức khỏi cơn ác mộng. Hắn loạng choạng dậy, dụi mắt, ngái ngủ chào Tô Cô.
“Lão đại, ngài đến đây? Có công vụ gì ạ?”
Tô Cô bất lực khoanh tay Hắc Vũ: “Công vụ quan trọng nhất của lúc chẳng là ngươi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-363.html.]
Hắc Vũ Tô Cô sắp nhắc đến Diệu Diệu, gượng : “ thì ? Chẳng vẫn cả đây ?”
An Nhiên nhỏ giọng chen : “Anh Hắc Vũ, ngủ gật ngay cổng địa ngục. Nếu lúc yêu ma xâm nhập, quỷ ngục chắc chắn sẽ thất thủ, suýt nữa gây họa lớn đấy.”
Hắc Vũ cố giữ bình tĩnh: “ chỉ chợp mắt một chút thôi. Với linh lực của , nếu trong ngục biến động, chắc chắn thể phát hiện ngay lập tức.”
Tô Cô nhướng mày: “Ồ? Vậy ? Thế ngươi , ngay trong lúc ngươi “chợp mắt”, bộ quỷ hồn trong địa ngục tập thể dẫn áp giải về ?”
Nghe , Hắc Vũ sững . Hắn chìm đắm trong giấc mơ, quả thật hề phát hiện hàng trăm con quỷ mới ngoài.
Bị Tô Cô vạch trần, Hắc Vũ cũng tiện cứng miệng nữa, mặt ửng đỏ, ánh mắt lảng nơi khác: “Lão đại, xin nhận phạt.”
“Vậy phạt ngươi, xin Diệu Diệu .” Tô Cô dùng giọng đùa cợt, thử khuyên nhủ Hắc Vũ.
Nghe đến tên Diệu Diệu, lòng Hắc Vũ chùng xuống, sắc mặt lạnh trông thấy, giọng điệu cũng đổi: “ và tiểu yêu nhân gian đó còn liên quan gì nữa, hà cớ gì xin ?”
Tô Cô vặn : “Nếu ngươi thật sự lòng sắt đá như , ngủ vùi cổng địa ngục, mộng mị tỉnh? Chẳng lẽ mắc chứng ham ngủ ? Nếu , nên mau chóng mời tiên y đến khám cho ngươi mới .”
Hắc Vũ hỏi đến cứng họng, bèn dứt khoát im bặt lời nào.
Đào Đào nhanh nhảu đáp lời: “Anh Hắc Vũ chắc chắn là mắc bệnh tương tư ! Con Nguyệt Lão gia gia , đời một chứng bệnh tên là tương tư. Người mắc chứng bệnh , hoặc ăn ngủ yên, hoặc suốt ngày buồn ngủ, sầu não ủ dột, tất cả chỉ vì chịu nỗi khổ nhớ nhung. Bệnh t.h.u.ố.c chữa, chỉ sớm tối bên cạnh thương nhớ mới thể giải tỏa nỗi khổ .”
"Hắc Vũ tựa lưng vách đá, nở một nụ tự giễu, dường như hề thấy lời Đào Đào .
Thấy Hắc Vũ vẫn dửng dưng, Đào Đào bồi thêm một câu đầy kịch tính: “Nếu cứ để bệnh tương tư tiếp diễn, sẽ chịu cảnh trăm ngàn con trùng gặm nhấm trái tim, đau đến thấu xương, t.h.ả.m lắm, t.h.ả.m cực kỳ!”
Vẻ mặt Hắc Vũ vẫn lạnh như băng, nhưng trong lòng như Đào Đào trúng tim đen. Ngày đó ở quán bar Nại Hà, khi những lời tàn nhẫn với Diệu Diệu, quyết tâm sẽ bao giờ gặp cô nữa. Khi , ngỡ rằng thể quen với một cuộc sống Diệu Diệu.