“Đây là kiếp thứ mười.”
Anh câu , như để khẳng định sự thật, ẩn chứa một niềm mong đợi mơ hồ.
Sau mười kiếp , họ sẽ về ?
Hàng mi cụp xuống của Tô Cô dập tắt hy vọng của Bạch Tương. Cuộc chờ đợi ròng rã gần ngàn năm của họ đổi là sự đoàn viên, mà là một cuộc ly biệt mãi mãi.
“Mười kiếp qua, em đến để giải thoát cho .”
Nàng nhẹ bẫng, như thể thứ nàng sắp chặt đứt là sợi tơ hồng của chính .
Con ngươi Bạch Tương co rút , hiểu rõ ẩn ý trong lời của Tô Cô.
Giữa họ còn bất kỳ khả năng nào nữa . Lần Tô Cô đến đây chính là để chấm dứt lời hẹn ước giữa và Nguyệt Lão.
Từ nay về , hai sẽ lạc giữa biển mênh mông, chẳng còn liên quan gì đến nữa.
“Không,” Bạch Tương ngờ rằng hơn một ngàn năm kiên trì chờ đợi đổi lấy kết cục thế , “Trời đất vô tình, đến cuối cùng vẫn cho chúng một con đường sống .”
Tô Cô dậy, ngầm thừa nhận lời của Bạch Tương.
“Cứ cho là , cứ cho là .” Bạch Tương lặp , như hạ một quyết tâm sắt đá. “Dù là như thế, cũng cam tâm tình nguyện.”
“Có thể kéo dài lời hẹn ước giữa và Nguyệt Lão vô thời hạn ? Anh nguyện dùng sự cô độc của mỗi kiếp để đổi lấy một khoảnh khắc tương phùng ngắn ngủi.”
Tô Cô thể tin nổi mà nhíu mày: “Anh sự cố chấp sẽ mang bất cứ kết quả nào ?”
Bạch Tương kiên định gật đầu: “Anh . Là tự giải thoát, tình nguyện cùng em dây dưa mãi trong vòng xoáy định mệnh .”
“Ngàn năm , trong đêm tân hôn, từng , đời đời kiếp kiếp, trái tim của chỉ trao cho một em.”
“Lời thề của bao giờ là lời suông.”
Ánh mắt Tô Cô chợt lóe lên một tia sáng, nhưng nhanh chóng vụt tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-ba-xinh-dep-tuyet-tran-livestream-trung-tri-ke-ac/chuong-392.html.]
“ em .” Nàng đáp.
Sự cô độc hết kiếp đến kiếp khác thật quá đỗi nghiệt ngã. Nhìn đau khổ, với nàng cũng là một sự dằn vặt khôn nguôi.
Chi bằng cứ như , chúng quên , đó mới là sự giải thoát cho cả hai.
Tô Cô nắm chặt lấy cổ áo Bạch Tương, nghiêng đầu, dứt khoát hôn lên môi .
“Đừng...” Bạch Tương cố gắng giãy , nhưng chống thần lực của nàng.
Đây là bước cuối cùng để giải trừ khế ước, cũng là lời từ biệt của Tô Cô dành cho Bạch Tương.
Ngay khoảnh khắc môi họ chạm , Sổ Nhân Duyên của Nguyệt Lão, sợi tơ hồng thuộc về hai ngọn lửa vô hình thiêu rụi.
Dưới cái tên Bạch Tương xuất hiện vô sợi tơ hồng mới.
Từ nay về , đời đời kiếp kiếp, sẽ chính duyên thuộc về riêng .
Cùng lúc đó, cái tên của vị Chiến Thần cũng biến mất khỏi Sổ Nhân Duyên. Tình kiếp ngàn năm cuối cùng cũng vượt qua, từ đây Chiến Thần còn vướng bận, chính thức bước Vô Tình Đạo.
Nụ hôn kết thúc, Tô Cô cũng thiêu rụi bộ ký ức về những tháng ngày qua trong tâm trí Bạch Tương.
Bao nhiêu chuyện họ cùng trải qua, giờ chỉ còn một nàng ghi nhớ.
Bạch Tương vẫn còn choáng váng nụ hôn, mơ màng quanh, phát hiện cơn mưa tạnh tự lúc nào, chỉ còn để những vệt nước loang lổ ngoài khung cửa sổ. Anh mặt bàn, đây rõ ràng là phòng khám của . Bây giờ là giờ nghỉ trưa, lẽ xuống nhà ăn dùng bữa, nhưng tại ở đây? Và tại trong phòng khám của một phụ nữ xa lạ?
Bạch Tương liếc máy tính, trong hệ thống cũng hồ sơ đăng ký của phụ nữ . Anh thắc mắc hỏi cô:
“Xin hỏi, cô là...?”
Tô Cô nở một nụ khổ sở, chỉ để một câu “Xin phiền,” xoay đẩy cửa rời .
Ngay khoảnh khắc lướt qua , Bạch Tương cảm thấy lòng bàn tay ngứa ran. Anh xòe tay và phát hiện một dòng chữ hiện lên đó.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Tạo hóa của ngày hôm nay, đều do một ánh của năm xưa mà thành.”