Ta đến hỏi nương : “Nương ơi,  câu dẫn phụ  con bằng cách nào thế?”
 
 
Nương ngừng động tác tay  bổ củi, nhíu mày khó hiểu: "Cẩu Đại Cường   cửa kẹp đầu ... Thôi kệ, não  vốn  méo mó , nhưng mà  thật sự   gì cả, rốt cuộc từ bao giờ  khiến  hiểu lầm chứ?"
 
 
"Vậy hai  thành  thế nào?"
 
 
Nương  thở dài: "Năm đó    thành , bèn mở võ đài kén rể, ai ngờ   để  thắng,  đánh cược thì  chịu thôi, haiz."
 
 
Bà  : "Hài nhi, ngươi hãy  hỏi phụ  ngươi,  thực sự   cụ thể là lúc nào, ở     quyến rũ."
 
 
Ta  hỏi phụ , phụ  tự tin  lớn: "Nàng luận võ kén rể,   câu dẫn  thì là gì? Phải  là  hiệu quả, nha đầu   đài, dáng vẻ oai phong, lẫm liệt, quả nhiên  thu hút  phụ  , nhịp tim cũng đập nhanh thêm vài nhịp.”
 
 
Ta  học  , quyết định đến cổng thư viện múa kiếm.
 
 
Đợi đến khi   về hết, Thái tử mới  ngoài, tay vịn khung cửa, mặt trắng bệch, trông như  bỏ chạy bất cứ lúc nào.
 
 
"An Phù,  chuyện gì thì từ từ , ngày hôm đó   cố ý đẩy ngươi ..."
 
 
"Hả? Ngày nào?" Ta   còn nhớ, thấy   ,  càng múa hăng hơn: "Ngươi xem     oai phong lẫm liệt ,  chiêu Hắc hổ đào tâm !"
 
 
Hắn run lên: "Ta,   nên lừa ngươi... Thật    thể nào   tương lai..."
 
 
"Hả?" Đầu óc   kịp thông suốt, tay vẫn  ngừng, một chiêu Nhất đao lưỡng đoạn c.h.é.m gãy mấy cành cây.
 
 
Hắn cắn răng: "Trước đây  cũng  hề  bệnh, chỉ là giả vờ để tránh mặt ngươi... Xin !   ..."
 
 
Mặt   cảm xúc vung kiếm c.h.é.m   cây, "Choang" một tiếng, thanh kiếm gãy  đôi, dọa  im bặt.
 
 
 
Ta cầm thanh kiếm gãy  về phía ,  lùi  hai bước, nhưng vẫn  vững, nuốt nước bọt, cam chịu  .
 
 
Ta sờ lên n.g.ự.c : "Thái tử,  múa mệt , tim   đập nhanh hơn ?"
 
 
Y phục quá dày  thể nào cảm nhận  nhịp tim,  tức giận dậm chân: "Người là kẻ lừa đảo! Xấu xa vô cùng,  khi ngay cả lương tâm cũng  ,  thì   nhịp tim ! Thế mà  vẫn  cố gắng  phi tử của , tại  chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/manh-nu-thai-tu-phi/04.html.]
 
 
Hắn   gào lên như , rụt  , mặt  đỏ, nhưng trông  vẻ  còn sợ nữa, ngược  còn : "Ngươi thật sự  gả cho  ?"
 
 
"Đó là  mệnh của  !" Ta bi phẫn hét lên.
 
 
"Ta đang hỏi ngươi, An Phù, ngươi  gả cho  ?" Hắn hỏi   nữa, vẻ mặt nghiêm túc.
 
 
Ta gãi đầu: "Muốn?"
 
 
Hắn  thở dài: "Thôi ... Ngươi    thì đừng  suốt ngày múa may đao kiếm dọa  nữa, vô dụng thôi."
 
 
"Vậy   ?" Ta luống cuống  thanh kiếm gãy: "Hay là  câu dẫn  nhé."
 
 
"Cái gì?" Thái tử ngẩn , định giật lấy thanh kiếm của : "Buông tay , An Phù, ngươi bỏ thứ  xuống  ."
 
 
Ta ném kiếm sang một bên,  thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu , nheo mắt : "Như  là ngoan , ngươi ngoan ngoãn một chút,    sở thích gì khác, chỉ thích những   lời thôi."
 
 
"Nghe lời là   ?"
 
 
" ,  bảo ngươi  gì thì ngươi  cái đó,   sự cho phép của ,   tự ý hành động,   cho phép ngươi đừng đến tìm  nữa, đợi  triệu kiến  hãy đến."
 
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
 
Nghe đến đây  thấy sai sai: "Vậy chẳng   chẳng   gì cả ."
 
 
"Ngươi  cần   gì cả, cứ chờ  là ." Hắn xoa đầu  một cách thích thú: "Đừng vội, bây giờ chúng  còn nhỏ, thời gian còn dài,  sẽ triệu kiến ngươi, cho ngươi cơ hội."
 
 
Ta nghĩ bụng thế cũng đỡ, bèn về nhà nghỉ ngơi.
 
 
Hết chương
 
 
Nhóm dịch: Team Qi Qi
 
 
Edit: Uyển Vĩnh Kim
 
 
Beta: Ngọc Kỳ