Con bé lớn lên  ? 
 
Vì  bỗng từ cô bé yếu ớt thích vẽ Quan Âm  thành  mê s.ú.n.g d.a.o cưỡi ngựa, trong đôi mắt lúc nào cũng như kẻ nhỏ cứng rắn?
 
Giờ Triệu lão gia mới hiểu: con  bé  hề mong trở thành như , mà là  còn cách nào khác.
 
Vì   che mưa chắn gió cho con bé  lơ là, con bé đành ướt sũng lớn lên một .
 
Ông nghẹn lời,  nửa trong lòng: 
 
“Phụ … phụ  thật   . Từ nay sẽ  để chuyện như thế nữa, phụ  và đại ca sẽ  bỏ qua Tần gia, sẽ giúp con đòi công bằng.”
 
“Thật mừng là phụ mẫu ruột thương con, nhưng con cũng  , trong Kinh thành xa , con còn  một nhà khác, con mãi là nhị cô nương Triệu gia.”
 
Gò má  khô nước mắt, Triệu lão gia dùng tay áo lau mắt đỏ của . 
 
“Tên họ Yến   xứng với con. Sau  nếu   con thích, hãy cho phụ mẫu  mặt, của hồi môn phụ  luôn giữ cho con.”
 
“Thỉnh thoảng, cũng về cho phụ mẫu coi con  cao lớn  ,   vẽ Quan Âm treo trong nhà , chúng  thấy là mừng .”
 
Gió nhẹ thổi, quét sạch  vẩn đục, trời sáng bừng, lòng nhẹ nhàng.
 
“Con  vẽ Quan Âm nữa.” 
 
Ta  với ông, lui vài bước   về nhà.
 
“…Con  còn sợ nữa.”
 
Triệu lão gia  nghẹn, lẩm bẩm: 
 
“Vậy thì .”
 
Vậy thì .
 
18
 
Sau khi  Triệu gia rời ,   một kẻ  chịu .
 
“Ngươi?”
 
Trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm, từ  lầu quán trọ   bước xuống. 
 
Cẩm y ngọc quan, khí chất    hợp với nơi .
 
Là Yến Tư Huấn.
 
Hắn mỉm  nhè nhẹ:
 
“Ta chỉ thấy hiếu kỳ, rốt cuộc là nơi thế nào mà khiến ngươi  thể bỏ cả vinh hoa phú quý, cho nên đến ở thử xem.”
 
Ta đặt bó thuốc  giúp phụ  hái xuống, lưỡi liềm rơi lên bàn, vang lên một tiếng cạch.
 
“Ngươi cũng rảnh nhỉ.”
 
Hắn  chiếc dao,  nhướng mày, bỗng :
 
“Trước đây   từng thấy ngươi cầm dao, thật   cũng   mắt.”
 
“Đẹp mắt?” 
 
Ta bật  khẩy. 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Cắt   ngươi thì chẳng còn  nữa.”
 
Hắn ngẩn , đưa tay xoa trán, lắc đầu.
 
“Ngươi đáng lẽ nên sớm để lộ dáng vẻ thú vị   mặt ,   sớm rung động vì ngươi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-ca/10.html.]
 
Ta nhíu mày  :
 
“Phụ   là đại phu, nhưng  trị  kẻ đầu óc  vấn đề.”
 
Hắn   càng thêm phong lưu:
 
“  thực sự rung động , đây là  đầu tiên, vì một cô nương hung dữ đến thế. Ngươi thật sự khác với đám tiểu thư kinh thành,     hiểu vì  đại ca ngươi cứ khăng khăng  ngươi , giờ thì   hiểu đôi chút.”
 
“Ta hối hận , Gia Mục. Lần đó từ hôn là  quá hồ đồ,  cứ nghĩ ngươi và   cùng một đường, thì  trong xương cốt chúng  đều giống , quyết tuyệt và cố chấp.”
 
Ta thoáng sững ,  bật   tin nổi, lạnh nhạt bảo:
 
“Ta và ngươi,  giống .”
 
Ta  buồn để ý  nữa, xoay  lấy cung tên,  về phía rừng.
 
  cứ dây dưa đuổi theo, quấy rối bước chân .
 
Ta hít sâu một , bắt đầu thấy phiền. 
 
Ta dừng , bất ngờ hỏi :
 
“Ngươi   vì  ngày ,  khi ngươi từ hôn,   đau lòng đến thế ?”
 
Hắn khựng , ánh mắt lảng tránh, ấp úng :
 
“Xin , khi đó …”
 
Ta lắc đầu, cắt ngang lời , quyết định thẳng thắn  rõ  chuyện, từ  lâu  đây…
 
“Ngay từ khoảnh khắc nhận   rung động vì ngươi,  thực  là sợ hãi.”
 
Sợ hãi.
 
Hắn nghi hoặc  .
 
Bóng cây nhạt phủ lên  , tựa kim ngọc sáng ngời, trời sinh sở hữu dung mạo khiến  khác khó lòng  .
 
   bao giờ bình tĩnh đến . 
 
Ta  cho  ,  cho   rung động vì  là chuyện đáng sợ đến mức nào.
 
“Ngươi quá cao cao tại thượng,  ý thức  rằng thích một  như ngươi,    sẽ sống mãi trong sự hoảng loạn  cảm xúc của ngươi chi phối. Ngươi  thể  thấy,  thể chạm đến, nhưng vĩnh viễn sẽ  bao giờ mở lòng với .”
 
“Có lẽ, trong lúc   ,  sẽ biến thành một kẻ như Tần Vân, đầy ghen tuông, run rẩy lo sợ,  xí đến cực điểm.”
 
Ta khẽ .
 
“Thế nhưng  vẫn quyết định thích ngươi, vẫn quyết định đuổi theo ngươi.”
 
“Bởi vì  từng nghĩ, đó là điều đáng giá.”
 
Yến Tư Huấn như  đóng băng, làn da trắng nõn  ửng đỏ,   mở miệng nhưng    tiếp:
 
“Thế nhưng ngay trong ngày đó, ngươi chỉ   rơi xuống nước,     nhạo,   cô độc bò dậy,  một  lảo đảo  về nhà.”
 
“Ngươi chỉ  .”
 
“Và   hiểu, như   đáng. Không  vì ngươi, mà là vì .”
 
Ta  còn đau lòng, chỉ thấy tiếc nuối.
 
Rồi chính tay  đập vỡ ảo ảnh  đẽ mà  nâng niu như châu ngọc trong lòng suốt bao năm.
 
“Nếu  là ngươi, nếu    ý định cưới cô nương ,  thì  sẽ  bao giờ nhận lời ca ca nàng tiếp xúc với nàng. Càng sẽ  mập mờ gần xa, như thể trêu mèo chọc chó, khiến nàng chẳng thể rời , cũng chẳng thể tiến gần.”