Tần Vân mỉm  méo miệng, dịu giọng: 
 
“Không  chuyện gì thì  tới tìm ngươi chơi  ? Gia Mục, lâu  gặp, xương ngươi vẫn cứng như .”
 
Từng chữ từng chữ vang rõ. 
 
“  , hôm nay   trò vui hơn. Làm cho cái xương cứng của ngươi  ngoan ngoãn quỳ  chân .”
 
Ánh hoàng hôn trong rừng lụi dần, gió lạnh lùa đến. 
 
Hai con ngựa tách sang hai bên, mấy tên thủ hạ quăng  hai  nào đó   trói. 
 
Hai  đó vất vả ngẩng đầu lên. 
 
Mắt  bỗng co . 
 
Tần Vân kéo căng cung, mũi tên nhọn chĩa về phía họ, nàng   với :
 
“Được , Gia Mục, trò chơi bắt đầu.”
 
“Giờ, quỳ xuống .”
 
Như chốc lát trở về thời ấu thơ  thể chống cự, bé gái ôm đầu  dồn  hang tuyết mà : đừng đánh con, phụ mẫu ơi cứu con… 
 
Ta lắc đầu, từ từ quỳ xuống, thở dồn dập, mồ hôi lạnh rơi xuống. 
 
Đừng  hại họ… đừng…
 
13
 
“Đừng mà!”
 
Triệu phu nhân   nữa bừng tỉnh từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm  lưng.
 
Sấm xuân ầm vang, nghiêng  đánh xuống khóm chuối tiêu. 
 
Trong màn trướng tối mờ, bà chậm rãi xoay mắt, con gái bên cạnh đang ngủ say,  thở đều đều ngọt ngào.
 
Lẽ  điều   khiến bà an lòng, thế nhưng bà   kìm  mà nghĩ đến một đứa con gái khác.
 
Trong lòng nặng trĩu, bà khoác áo, lặng lẽ bước  ngoài.
 
Không  từ khi nào, bà   đến tiểu viện  sớm  còn ai ở. 
 
Trong bóng đêm, mấy bụi thược dược bên bậc thềm e dè vươn nụ, như từng chiếc đèn lồng đỏ lấp lóe, dẫn lối cho bà  gần hơn.
 
Dọc hành lang treo đầy tranh, bút pháp từ non nớt đến dần thuần thục, vì thiếu bảo hộ mà vài chỗ   mưa gió bào mòn nhòe mất mực. 
 
Những bức vẽ , tất cả đều là Thủy Nguyệt Quan Âm.
 
Một đứa trẻ thích vẽ Bồ Tát, vốn dĩ  nhiều.
 
Triệu phu nhân còn nhớ, bà từng hỏi:
 
“Bồ Tát  ba mươi ba pháp , vì  con chỉ thích vẽ Thủy Nguyệt?”
 
Nghe , tiểu nữ nhi ngượng ngùng bấu chặt tay, ngước đôi mắt đen láy trong trẻo.
 
Nàng  dám trả lời, nhưng lễ pháp ở , phụ mẫu hỏi thì  thể  đáp.
 
Vậy nên, Triệu phu nhân mới  thấy trong gió, giọng  non nớt run rẩy:
 
“Thủy Nguyệt Quan Âm… trong mắt  tình. Vẽ … thì con sẽ  sợ nữa…”
 
Sợ gì?
 
Tiểu nữ nhi   . 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Nhiều năm , đáp án mà khi  Triệu phu nhân  nhận , giờ phút  bỗng nhiên  bộ ùa về.
 
Đứa con gái mà bà bỏ quên trong từng bức Thủy Nguyệt mờ mịt , vốn dĩ sợ  nhiều thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-ca/7.html.]
 
Sợ tối.
 
Sợ lạnh.
 
Sợ một .
 
Càng sợ   ai che chở…
 
Hôm  trong hang tuyết, bọn họ vội vàng chạy tới, ôm lấy đứa bé gái run rẩy vì lạnh  ngoài, mới  con bé  hề  dối. 
 
Nàng luôn  bắt nạt, luôn cầu xin phụ mẫu bảo vệ.
 
Thế nhưng, khi  bọn họ   tin.
 
Cho nên về , con bé cũng khó lòng tin rằng,  khi bọn họ tìm   con gái ruột, vẫn sẽ cho nó sự che chở.
 
“... Mẫu ?”
 
Triệu phu nhân hoảng hốt  đầu, nước mắt loang lổ  mặt.
 
Trong sân,  chiếc ô,  ngẩng đầu kinh ngạc  là Triệu Gia Minh.
 
Mẫu tử họ đều  hỏi tại  đối phương  đến nơi . 
 
Thứ giày vò khiến cả hai chẳng thể yên giấc, là ăn năn  là nhớ nhung?
 
Màn mưa như chuỗi châu, sương mờ phủ lấp tầm mắt.
 
Thật lâu, Triệu phu nhân mới lạc giọng mở miệng:
 
“…Duyên Nô,   mẫu    mất thêm một đứa con gái nữa  ?”
 
Yết hầu Gia Minh nghẹn ngào:
 
“Không . Ngày mai ca ca sẽ từ Kim Lăng trở về, cả nhà chúng  cùng  gặp nàng. Nếu nhà đó đối xử với nàng  , thì dù   cướp, con cũng sẽ cướp nàng về.”
 
 lúc , nơi cửa viện, bỗng vang lên một giọng  dồn dập:
 
“Đi ngay bây giờ !”
 
Hai  cùng sững sờ  sang.
 
Yên Yên tóc dài rối loạn, ánh mắt tràn đầy bất an, hổ thẹn :
 
“Hôm qua  tiểu thư hầu phủ, hỏi con Gia Mục đang ở …”
 
Nàng từng  nha  trong hầu phủ,  tận mắt thấy Tần Vân bắt nạt Gia Mục  . 
 
Nàng    nên , nhưng mà…
 
Ầm!
 
Mưa đổ xuống ào ạt.
 
Gia Minh kinh ngạc  nàng một cái, ném ô ,  lao nhanh  ngoài.
 
14
 
Mưa và màn đêm bỗng ùa xuống cùng một lúc.
 
Ta từ từ quỳ xuống.
 
Tần Vân kiêu hãnh   từ  cao. 
 
Nàng  há mồm như   gì, nhưng đầu   là một tiếng thét bất ngờ:
 
“—A!”
 
Nhân lúc tất cả đều coi thường  mà lơi lỏng cảnh giác,  cúi rạp , nhanh như chớp rút d.a.o săn bên hông, c.h.é.m  chân ngựa.