Cô ta tưởng rằng mình sẽ hồn bay phách tán, nhưng không ngờ, cô ta lại "sống" lại.
Hơn nữa, làn sương đen trước kia đáng sợ lại đơ đơ, vậy mà lại nói chuyện với cô ta.
21
Nếu nói, trò chơi vô hạn lưu này là do thần tạo ra, vậy thì thần muốn cho những người vô tội c.h.ế.t thảm một cơ hội sống lại.
Sương đen chính là trùm phản diện bao trùm bên ngoài mỗi phó bản, nó muốn thôn phệ trò chơi, thôn phệ người chơi, thôn phệ cả thần.
Sương đen tự phong mình là chủ thần, hóa ra vô số đoàn sương đen nhỏ, đi đến khắp các phó bản khắp nơi gây chuyện.
Thậm chí nó còn nhiệt tình kéo những ác ma đã c.h.ế.t ở thế giới thực vào, cho bọn chúng cơ hội sống lại, để bọn chúng đối đầu với người chơi, NPC.
Ví dụ như đám bạn học đã hại c.h.ế.t Hạo Hạo kia.
Sương đen tính toán được, trong phó bản này, có sự xuất hiện của một người chơi, sẽ thay đổi toàn bộ trò chơi, tăng thêm trợ lực cho thần.
Nó quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Thế là, nó tạo ra mê chướng, phái Tống Khinh Khinh đến g.i.ế.c tôi, khiến chúng tôi trong phó bản này tin rằng Tống Khinh Khinh cũng là người chơi.
Sở dĩ chọn Tống Khinh Khinh, là vì thực lực của sương đen vẫn chưa đủ mạnh, chỉ có thể liên lạc được với cô ta, người có thực lực thấp kém lại vừa hay c.h.ế.t trong phó bản.
Vì vậy, thật ra từ đầu đến cuối, đội của tôi chỉ có một mình tôi.
Mà đội của Cố Nguyệt, có tận 19 người.
Cố Nguyệt vừa được tôi cứu kia cũng đã biết được tin tức này, cô ta thay đổi hẳn vẻ kiêu căng hống hách trước kia, nhìn tôi đang suy yếu, hậm hực hỏi: "Tại sao cô lại cứu tôi?"
Tôi nhìn năm xác c.h.ế.t tân nương đã biến thành lục cương kia, nhìn đôi mắt trống rỗng của họ, nhẹ nhàng thốt ra một câu.
"Đều là phụ nữ với nhau, dù tôi ghét cô, tôi cũng không muốn cô làm vật tế, c.h.ế.t trong tay tà ma. Nhưng, nếu cô còn dám chọc giận tôi, cô sẽ c.h.ế.t trong tay tôi."
Đây là nguyên tắc của tôi, có lẽ không ai hiểu nổi.
Cố Nguyệt ngẩn người ra, đột nhiên bật cười ha hả, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng trước kia của cô ta.
Vừa khéo lúc này chúng tôi đã vượt qua hang động, đến được bờ đối diện.
Cố Nguyệt mở trung tâm thương mại hệ thống, mua mấy món đạo cụ từ bên trong, điên cuồng xông lên núi.
Tôi mơ hồ nghe thấy cô ta nói một câu: "Đa tạ."
Mà ở phía trước không xa, Hứa Triết và Đại Vương đang bị kết giới bên ngoài thôn trại cản lại, vẻ mặt hung thần ác sát xuống núi đi về phía tôi, chuẩn bị cướp đoạt manh mối.
Cố Nguyệt lại phát điên xông lên, mang theo tư thế cá c.h.ế.t lưới rách, móc điểm tích lũy mua đạo cụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-3/chuong-13.html.]
Hứa Triết gào khóc: "Cố Nguyệt! Cố Nguyệt! Cô điên rồi!"
Chỉ số kinh dị của hắn đã tăng vọt lên 90.
Đại Vương tức giận mắng: "Con đĩ thối tha, nếu không phải mày có cái mặt, ông đây đã sớm g.i.ế.c c.h.ế.t mày rồi, mày còn dám ra tay đánh ông?"
Cố Nguyệt bị Đại Vương túm tóc lôi xềnh xệch, nằm bò trên mặt đất, mặt mũi dính đầy máu, cô ta lại đột nhiên nhìn về phía tôi, cười lớn thành tiếng.
"Đúng, tôi chính là con đĩ, tôi biết, các người đều khinh thường tôi!"
"Ha ha ha ha... Miêu Gia Hồi, tôi không nợ cô ân tình nữa rồi, tôi sẽ giúp cô g.i.ế.c bọn họ."
"Nhưng, tôi hối hận rồi. Hối hận vì quá muốn sống lại... Hối hận vì không từ thủ đoạn... Hối hận vì dựa dẫm vào đàn ông... Hối hận vì, không gặp được cô sớm hơn."
Cuối cùng, đạo cụ đồng loạt nổ tung, Hứa Triết, Đại Vương và Cố Nguyệt bị nổ đến thịt nát xương tan, hồn phi phách tán.
Âm thanh máy móc đúng lúc vang lên.
[Người chơi ban đầu: 20 người; hiện còn sống: 1 người.]
Tôi khẽ thở dài một hơi, cô ta vốn có thể sống sót, chỉ cần cô ta chịu thôi.
Tống Khinh Khinh không đành lòng nhìn cảnh tượng thảm khốc bên kia, vội vàng chuyển chủ đề: "Bây giờ cương thi đều đã tề tựu, tâm nguyện cũng đã hoàn thành, chúng ta cũng lên núi thôi, đưa bọn họ về nhà."
Tâm nguyện của A Liễm là ở bên tôi, tâm nguyện của Hạo Hạo là kẻ bắt nạt phải chết, tâm nguyện của các cô dâu áo đỏ là sương đen phải chết, quả thật đều đã tề tựu.
Tôi lắc đầu: "Đợi thêm chút nữa, đợi một người."
A Liễm và Hạo Hạo thấp thỏm nhìn tôi chột dạ cúi đầu, không nói gì nữa.
Cuối cùng, một chiếc thuyền lá nhỏ, có người ngược gió đi đến.
Không, không phải người mà phải nói là một con phi cương khá có đạo hạnh.
Nhìn kỹ lại chính là "bảo vệ" ở trường học.
22
Tử, bạch, lục, mao, phi, hắn xếp đầu bảng.
Đương nhiên, trên phi cương còn có các loại bất hóa cốt, tạm thời không đề cập đến.
"Bảo vệ" khom lưng, đến được bờ sông.
Hắn không chớp mắt nhìn tôi, hơn chục cánh tay trên người không ngừng múa may loạn xạ, dường như vô cùng hưng phấn.
"Được rồi, đừng có loạn xạ nữa, lát nữa lại dọa sợ cô bé người ta."