[Xin người chơi lập tức rời khỏi, nếu không sẽ mãi mãi lạc lối trong phó bản này.]
Nhưng mà... Tôi nhìn A Liễm đáng thương hề hề.
Hắn đang gọi tôi: "Chủ nhân..."
Còn có bạch cương thi nhỏ Hạo Hạo và Tống Khinh Khinh mắt ngấn lệ.
Ánh mắt tôi khẽ lóe lên, sải bước đi về phía vòng sáng màu trắng.
Sau đó, tôi trở tay quệt một vệt m.á.u tim vẫn chưa khô, ba lá bùa "theo" vững vàng dán lên người ba người.
Giây tiếp theo, ba bóng người nhào về phía tôi.
Chúng tôi cùng nhau rơi vào ánh sáng trắng lóa mắt.
Thật tốt, mỗi một người lương thiện đều nên "sống" thật tốt.
A Liễm nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Trước khi hôn mê, tôi ôm chặt lấy hắn khẽ lẩm bẩm: "A Liễm, tôi đưa anh về nhà."
Ngoại truyện
1
Cũng không biết tôi ngủ bao lâu rồi.
Lần nữa mở mắt ra, trước mặt tôi là bức tường trắng tinh, căn phòng sạch sẽ ngăn nắp.
Nếu không phải trong đầu còn có ký ức về phó bản, còn có vết thương trên người, tôi suýt chút nữa đã cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Rất tiếc, không phải.
Một giọng nữ thanh thúy vang lên bên cạnh tôi, tràn đầy kinh hỉ: "A, em tỉnh rồi à?"
Tôi quay đầu nhìn lại, đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, trên sống mũi nhỏ nhắn của cô nàng gác một cặp kính gọng đen to đùng.
Bên cạnh cô nàng, còn đứng một người đàn ông tây trang giày da, cao lớn anh tuấn.
"Sao em không nói gì thế? Ngủ ngốc luôn rồi à?" Người phụ nữ vươn tay sờ trán tôi: "Không sốt mà."
"Mấy người là..." Tay tôi ở trong chăn căng thẳng làm động tác vẽ bùa.
Chỉ cần hai người này có gì đó không đúng, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Người phụ nữ cười hì hì, vỗ vỗ trán: "Ôi, xin lỗi xin lỗi, quên tự giới thiệu, chị tên là Ninh Niệm."
"Hội trưởng công hội số 1, công hội của tụi chị tên là Gia Đình Hạnh Phúc, chị đến là để mời em gia nhập công hội của tụi chị. Chỉ cần em đến, ngày mai vị trí hội trưởng sẽ là của em."
Ờ... người này hơi có bệnh thì phải?
Chị ấy chính là "Ninh Thần" mà Tống Khinh Khinh thổi phồng lên tận mây xanh đó sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-3/chuong-15.html.]
Nhưng mà, nhìn thế nào cũng không giống đại thần mà.
Ninh Niệm hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của tôi, vỗ vỗ cánh tay người đàn ông bên cạnh chị ấy, lại giới thiệu: "Đây là chồng tôi, Ninh Quân An."
Ninh Quân An vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu coi như quen biết rồi.
Xong Ninh Niệm lại từ dưới đất xách lên một bé gái mặc váy trắng, cười híp mắt nói tiếp: "Đây là con gái tôi, Tư Tư. Tư Tư, mau gọi chị đi Tiểu Gia."
Bé gái tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Con không thèm gọi cô ta đâu, hừ, từ khi cô ta bắt đầu chơi game, trong mắt mẹ chỉ có cô ta, không có Tư Tư nữa rồi."
Ninh Niệm hôn lên mặt bé gái: "Ai nói thế? Mẹ thương Tư Tư nhất mà, chẳng phải mẹ đang nghĩ đến việc giao công hội ra ngoài, dẫn mọi người hoàn dương à?"
2
Nhà bọn họ náo loạn còn tôi im lặng lắng nghe.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng "bộp".
Một đám sinh vật kỳ quái ngã nhào vào, có mèo có chó, còn có cả người cá!
Một đôi vợ chồng già bị đè ở dưới cùng, ôm eo kêu la: "Con dâu ơi, mau đỡ cha mẹ dậy!"
Ninh Niệm ngượng ngùng gãi đầu, tính tình hiền hòa đỡ từng người đứng dậy, rồi quay sang giải thích với tôi: “Đây là bố mẹ chồng em, đây là giáo sư, đây là công chúa người cá, còn đây là…”
Chị ấy vô cùng cẩn thận giới thiệu từng người một.
Chị ấy bảo, những người này đều là NPC chị gặp được trong phó bản.
Sau đó, nhân duyên trùng hợp, chị ấy có được một cái bảo tháp chín tầng, bảo mấy NPC này vào trong tháp, cùng nhau mang ra khỏi phó bản.
Bọn họ đều là người một nhà.
Chỉ là, chị ấy đã ở trong cái trò chơi vô hạn lưu này rất nhiều năm rồi, điểm tích lũy sống lại đã đủ từ lâu rồi, muốn rời khỏi trò chơi.
Quan trọng hơn chị muốn đưa mấy NPC trong tháp này đến dương gian chuyển kiếp, sau đó đi xuống âm phủ đầu thai.
Chỉ là, chị ấy vẫn luôn không yên tâm về công hội, không yên tâm về những người chơi đáng yêu còn lại.
Chị ấy hy vọng sẽ có một người dẫn đường mới xuất hiện.
Sau khi xem qua phó bản đầu tiên của tôi, chị ấy cảm thấy, người đó chính là tôi.
3
Tôi nói với chị ấy, tôi cần phải suy nghĩ một chút.
Không phải tôi giả bộ làm cao, chỉ là tôi muốn tìm hiểu xem cái gọi là công hội số một này, có phù hợp với lý tưởng của La tướng quân hay không.
Dù sao, tôi còn đang giúp ông ta làm việc mà.
Ninh Niệm cũng không vội, vẫn cười híp mắt: “Không sao, cứ yên tâm ở lại công hội Gia Đình Hạnh Phúc của bọn chị, đây là một căn nhà chị đặc biệt sắp xếp cho em và bạn bè của em đó.”
Trước khi rời đi, chị lại chỉ vào cổ tay tôi.