Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mắt Cận Xông Pha Trò Chơi Kinh Dị 3 - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 11:06:02
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nháy mắt, thanh niên xăm trổ như quả bóng xì hơi nhanh chóng héo quắt, khi rơi xuống đất, chỉ còn lại một lớp da và một bộ xương, không ngờ hắn ta lại bị con quái vật này hút sạch m.á.u thịt.

Đúng lúc giọng nói máy móc vang lên bên tai tôi.

[Người chơi ban đầu: 20 người; Hiện còn sống: 19 người.]

[Nhắc nhở thân thiện: Người chơi, chỉ số kinh dị của bạn đã lên đến 20.]

Tống Khinh Khinh sốt ruột nói: "Gia Hồi, Hạo Hạo, hai người phải cố gắng kiềm chế cảm xúc, hạ thấp chỉ số kinh dị xuống."

Trước đó Tống Khinh Khinh đã giải thích, người chơi mỗi phó bản có thể nhận được bao nhiêu điểm tích lũy, đều liên quan đến chỉ số kinh dị khi qua ải.

Nếu chỉ số kinh dị là một thì khi qua ải sẽ nhận được 99 điểm tích lũy; còn chỉ số kinh dị là 99 thì khi qua ải sẽ nhận được 1 điểm tích lũy, cứ thế suy ra.

Nếu trong phó bản, chỉ số kinh dị tăng vọt lên 100, sẽ c.h.ế.t ngay tức khắc.

Chết trong trò chơi này, đồng nghĩa với việc hồn bay phách tán thật sự.

Ăn xong thanh niên xăm trổ, thiếu niên cương thi vẻ mặt thờ ơ nghiêng đầu, lại đưa tay về phía đội của Cố Nguyệt đang đứng phía trước.

Móng vuốt sắc nhọn của hắn sắp sửa chộp lấy Cố Nguyệt dẫn đầu, hai anh em Đại Vương, Tiểu Vương không tiếc tiền móc hết đạo cụ trong hệ thống ra, vì cứu Cố Nguyệt, bọn họ thật sự không tiếc vốn liếng.

Tôi nhìn chằm chằm thiếu niên, cong môi cười, tâm trạng vui vẻ giải thích cho Tống Khinh Khinh một câu.

"Yên tâm đi, chỉ số kinh dị của tôi tăng lên, không phải vì sợ hãi, mà là vì…" kích động.

Lời còn chưa dứt, một lực đạo cực lớn bỗng nhiên đẩy mạnh vào lưng tôi.

Sau lưng vang lên giọng nói âm hiểm của Hứa Triết: "Xin lỗi, Gia Hồi, em và Cố Nguyệt giống nhau, ăn thịt em, có lẽ quái vật sẽ không ăn thịt Cố Nguyệt nữa."

Gã đàn ông chó má, chó má đến mức này, cũng coi như hiếm thấy.

Tôi mất khống chế nhào về phía tử cương.

Dù tôi đã cố gắng giữ vững thân hình, nhưng vẫn ngã nhào vào lòng thiếu niên cương thi trần trụi.

Móng vuốt sắc nhọn của hắn sắp đ.â.m thủng yết hầu tôi, môi răng hắn đã ngậm lấy mạch m.á.u trên cổ tôi.

Ngàn cân treo sợi tóc, giữa ánh mắt mọi người đều cho rằng tôi c.h.ế.t chắc, giữa lúc Tống Khinh Khinh liều mạng mua đạo cụ, tôi dùng sức giậm chân xuống đất.

Từ cổ chân tôi truyền đến tiếng chuông "leng keng" giòn tan.

Đúng vậy, trên cổ chân tôi đeo một chiếc chuông nhỏ màu đỏ thẫm giống hệt chiếc chuông trên cổ tử cương.

Nói cách khác, chúng vốn là một cặp trời sinh, là chiếc chuông nhiếp hồn gia truyền của nhà tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-3/chuong-3.html.]

Cùng lúc đó, chiếc chuông trên cổ tử cương cũng hưởng ứng lại, vang lên tiếng kêu leng keng.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt, dường như đã rất lâu rồi chưa từng nói chuyện, lắp bắp nói: "Cô… trên người cô có mùi của chủ nhân."

Tôi vừa định trả lời, một xúc cảm ấm nóng bỗng nhiên truyền đến từ cổ tôi.

Thì ra, vậy mà hắn lại cúi đầu lần nữa, nhẹ nhàng l.i.ế.m láp vết cắn vừa rồi trên cổ tôi.

Dường như hắn đã xác nhận được điều gì đó, mặt mày lạnh tanh, từng chữ từng chữ kiên định nói: "Không, cô chính là chủ nhân."

Tôi mỉm cười giúp hắn vuốt lại mái tóc dài rối bời, giọng điệu dịu dàng: "A Liễm, đã lâu không gặp."

5

Thấy tôi và tử cương ôm nhau thắm thiết, sắc mặt Hứa Triết đứng sau lưng tôi tái mét.

Hắn sợ cương thi nổi điên, không dám tiến lên kéo tôi ra, đành phải đứng xa xa gào thét.

"Miêu Gia Hồi, tôi còn chưa c.h.ế.t đâu, em đã vội vàng dây dưa với thằng đàn ông khác rồi! Mau buông tay ra cho tôi!"

Hắn ta quen thói ra vẻ tổng tài bá đạo, đối với tôi luôn ra lệnh này nọ, tin chắc rằng tôi không thể rời xa hắn ta

Trước kia tôi tiếp cận hắn ta là có mục đích, nên hết lần này đến lần khác bao dung vô điều kiện.

Nhưng bây giờ, tôi đã tìm được A Liễm rồi.

Không cần hắn ta nữa.

Cố Nguyệt thất kinh hồn vía vội vàng chạy tới, ôm lấy cánh tay Hứa Triết làm nũng.

"Anh Triết, anh xem, con boss kia lại có vài phần giống anh."

Hứa Triết mặt mày giận dữ: "Miêu Gia Hồi, em thật hạ tiện, yêu tôi đến thế, đến cả một con quái vật giống tôi em cũng không tha."

A Liễm hơi cúi người, đôi mắt tím chăm chú nhìn tôi, rồi lại nhìn gã đàn ông đối diện, dường như đang cố gắng lý giải cuộc đối thoại của chúng tôi.

Tôi cười khẩy một tiếng: "Anh lầm rồi, là anh giống hắn mới đúng."

Đúng vậy, thật ra tôi và Hứa Triết đều coi đối phương là vật thay thế của người khác.

Tôi là người Miêu Trại Tương Tây.

Tôi có một người bạn thanh mai trúc mã, tên là Ô Liễm, không may qua đời ở tuổi mười tám.

Năm đó, tôi mười lăm tuổi, vừa khéo thuật đuổi xác đại thành.

Thế là tôi luyện chế A Liễm thành cương thi, hắn cũng là con cương thi đầu tiên do tôi luyện thành.

Loading...