Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sau cơn bão nhỏ của sự ghen tuông và hiểu lầm, một bầu  khí mới dần bao trùm căn penthouse của Lục Viễn và Mai Tuyết. Những buổi học lập trình chung  chỉ giúp Mai Tuyết tiến bộ vượt bậc mà còn trở thành cầu nối vô hình, kéo hai trái tim xích  gần . Sự ngại ngùng và xa cách dần   thế bằng những khoảnh khắc sẻ chia, dù đôi khi vẫn còn vụng về.
Mai Tuyết bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh Lục Viễn. Cô  còn co ro  ghế sofa rộng lớn  rụt rè né tránh ánh  của . Thay  đó, cô bắt đầu giữ ánh mắt lâu hơn khi  chuyện, đặc biệt là khi kể về những điều quan trọng. Một buổi tối mưa phùn, khi hai  đang cùng  trong phòng  việc, ánh đèn vàng dịu nhẹ bao trùm  gian, Mai Tuyết bất ngờ mở lời. "Cha ... ông  luôn   vô dụng," giọng cô run run, ánh mắt  xuống ly cà phê đang bốc . "Ông  bảo  chỉ là gánh nặng. Mỗi   cố gắng  gì đó khác biệt, ông  đều dập tắt nó. Ông     hảo... theo cách của ông ." Cô khẽ rùng , sống lưng lạnh buốt khi nhớ về những lời miệt thị đó.
Lục Viễn im lặng lắng , ánh mắt  sắc lạnh lóe lên một tia giận dữ khi  về ông Mai, nhưng ngay lập tức dịu  khi  Mai Tuyết. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cô, một cử chỉ trấn an đầy ấm áp. "Ông  là kẻ ngốc. Em  hề vô dụng. Em  mạnh mẽ, Mai Tuyết. Mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều." Mai Tuyết ngạc nhiên ngẩng lên,   mắt . Cô thấy sự chân thành và bảo vệ trong ánh mắt đó. Nước mắt  thể ứa  nhưng cô cố kìm . "...  luôn sợ hãi. Sợ  sai, sợ  ông  la mắng." "Sợ hãi là điều tự nhiên.  em   bỏ cuộc. Em vẫn tìm cách học hỏi, vẫn  sống cuộc đời của . Đó là sức mạnh. Từ nay, em  cần  sợ nữa. Anh ở đây." Lục Viễn siết nhẹ tay cô, lời  giản dị nhưng đầy trọng lượng, mang  cảm giác an  tuyệt đối cho Mai Tuyết. Cô thở phào nhẹ nhõm,  tựa đầu  vai  nhưng giữ c.h.ặ.t t.a.y , truyền  sự  ơn thầm kín.
 Sự mở lòng của Mai Tuyết là khởi đầu cho những chia sẻ sâu sắc hơn. Một buổi tối muộn, khi họ đang cùng  xem một tài liệu dự án của Calypse Tech, Lục Viễn cũng bắt đầu kể về quá khứ của . "Calypse Tech   tự nhiên mà . Anh   mất nhiều năm,   việc từ phụ hồ, bưng bê, đến việc học code qua đêm. Có những lúc tưởng chừng như  thể gượng dậy nổi." Giọng  trầm, đầy sự từng trải. Mai Tuyết   kể, cô   với ánh mắt ngưỡng mộ và thấu hiểu. Cô vô thức chạm nhẹ  một vết chai  tay , một vết tích của những năm tháng gian khổ. Lục Viễn  bàn tay cô đang chạm  , lòng  ấm áp vô cùng. Anh khẽ , một nụ  hiếm hoi và chân thành. "Cũng đáng thôi. Ít nhất... giờ   thể bảo vệ những gì  trân trọng." Ánh mắt  dừng   khuôn mặt cô, chất chứa đầy tình yêu thầm kín và sự mãn nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-ma-tinh-yeu/chuong-4.html.]
Mai Tuyết nhận  ánh mắt , cô  ngượng ngùng nhưng  tránh né. Cô cảm thấy trái tim  đập nhanh hơn một chút. Cô bắt đầu nhận  rằng Lục Viễn  chỉ là  chồng  danh nghĩa mà còn là  cô  thể nương tựa, và hơn thế nữa, cô đang dần nảy sinh tình cảm với . "Em... em tin ." Từ những câu chuyện sẻ chia, căn penthouse  còn là nơi xa lạ mà dần trở thành "tổ ấm" thực sự.
Tiếng  khúc khích của Mai Tuyết, dù vẫn còn khẽ, bắt đầu vang vọng trong  gian,  tan  sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Cô bắt đầu chủ động chạm nhẹ  tay  khi  thu hút sự chú ý của   một đoạn code  một vấn đề cô đang suy nghĩ. Lục Viễn thì luôn  rời mắt khỏi cô khi cô , như thể cô là trung tâm của thế giới . Anh hạnh phúc âm thầm khi chứng kiến cô dần cởi bỏ lớp vỏ bọc, tự tin hơn. Như  một lớp băng mỏng đang tan chảy trong  gian, và trong lòng Mai Tuyết.
Một hôm, Mai Tuyết đang phân vân về một dự án lập trình cá nhân, một ý tưởng về ứng dụng mà cô  ấp ủ bấy lâu nhưng  dám thực hiện. "Em... em  chắc     . Sợ thất bại..." Giọng cô vẫn còn chút ngập ngừng. Nghe thấy sự chần chừ trong giọng cô, Lục Viễn    cô. "Thất bại   là kết thúc, Mai Tuyết. Đó là cơ hội để học hỏi. Em  ý tưởng, em  khả năng. Đừng để nỗi sợ kìm hãm em." "... nếu    nhạo em thì ?" Cô nhớ  những lời cha , những lời  ám ảnh cô suốt bao năm qua. Lục Viễn tiến  gần, nâng cằm cô để cô  thẳng  mắt . "Kệ họ. Em  sống vì lời  của  khác. Em sống vì bản  em. Em hãy  những gì em . Anh sẽ luôn ở phía , ủng hộ em." Lời  chắc nịch, ánh mắt  đầy tin tưởng và khích lệ.
Mai Tuyết cảm thấy như  một luồng sức mạnh truyền từ  sang cô. Cô   ánh mắt , nơi   sự phán xét  miệt thị, chỉ  sự ủng hộ vô điều kiện. Cô khẽ mỉm , một nụ  thật sự rạng rỡ,  còn gượng gạo  sợ hãi. "Vâng. Em sẽ thử." Tình yêu giữa Lục Viễn và Mai Tuyết đang nảy nở một cách tự nhiên và sâu sắc. Họ  tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn, cùng  vượt qua những tổn thương trong quá khứ và xây dựng một tương lai mới.  giữa lúc bình yên và hạnh phúc , một mối hiểm họa tiềm tàng khác đang dần hình thành. Âu Dương Liệt, liệu  chấp nhận để Mai Tuyết thoát khỏi tầm ảnh hưởng của  dễ dàng như ? Và liệu, những tháng ngày hạnh phúc    là khởi đầu của một cơn bão lớn hơn đang chờ đợi họ?