Lệ Nhậm không chú ý tới ánh mắt hơi kỳ lạ của Nhan Ninh, tiếp tục hỏi:
"Nếu cô có thể trực tiếp xuyên qua không gian để bơm xăng, vậy có phải cũng có thể xuyên qua không gian để lấy thức ăn không?"
Chưa đợi Nhan Ninh trả lời, anh ta lại không nhịn được kích động nói: "Cô không cần ra khỏi khu nhà máy, có thể lấy được vật tư bên ngoài thành phố Thanh Vân, đúng không?"
Cả căn phòng đầy đồ nội thất này cũng lấy từ đó ra đúng không?
Nếu thật sự có thể làm được như vậy, thì không cần phải rời khỏi khu nhà máy để mạo hiểm nữa, có thể giảm bớt bao nhiêu sự hy sinh không cần thiết!
Nhan Ninh vừa định gật đầu thì giọng nói của Tần Dục đột nhiên vang lên sau lưng họ: "Anh muốn để một mình Nhan Ninh chịu trách nhiệm về lương thực của mười vạn người?"
Giọng anh lạnh nhạt, lời nói mang đầy ý mỉa mai.
Lệ Nhậm sững người, cảm xúc vừa rồi còn hơi kích động như thủy triều nhanh chóng rút đi, lúc này mới nhận ra.
Nhan Ninh cần phải dùng dị năng để vận chuyển từng chút một, cho dù cô làm việc không ngừng nghỉ, e rằng cũng không thể gánh vác được việc ăn uống của mười vạn người.
Huống chi việc sử dụng dị năng liên tục sẽ khiến người ta kiệt sức, bản thân anh ta là dị năng giả, hiểu rõ điều này nhất.
Bình tĩnh lại, Lệ Nhậm cụp mắt xuống: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động, là tôi chưa suy nghĩ kỹ."
Nhưng cho dù không dùng để vận chuyển lương thực, chỉ riêng việc có thể dễ dàng lấy được một số vật dụng cần thiết, dị năng của Nhan Ninh cũng có thể cung cấp sự giúp đỡ to lớn cho khu nhà máy.
Nhưng nói cho cùng, chuyện này vẫn phải hỏi ý kiến của Nhan Ninh, anh ta không có tư cách yêu cầu người khác phải cống hiến cho khu nhà máy.
"... Nhan Ninh, cô đừng để bụng."
Lệ Nhậm còn muốn giải thích thêm hai câu, nhưng vừa mở miệng đã không nói ra được, im lặng thở dài rồi quay người rời khỏi phòng.
Nhan Ninh nghiêng đầu khó hiểu: "Anh ta đang nói gì vậy?"
Cái gì mà đừng để bụng?
Chẳng lẽ là chỉ chuyện anh ta thích bàn chải đánh răng đáng yêu sao?
Tần Dục cúi đầu nhìn cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi bọt kem đánh răng màu trắng còn sót lại trên khóe môi cô.
"Hôm qua lúc ra ngoài dò la tin tức, anh thấy có chợ giao dịch trong khu nhà máy, em muốn đi xem không?"
Mắt Nhan Ninh lập tức sáng lên, quên luôn chuyện vừa rồi: "Em đi!"
Từ khi vào khu nhà máy hôm qua đến giờ, đây là lần đầu tiên Nhan Ninh thong thả dạo chơi trong khu nhà máy như đi dạo phố.
Khác với đường phố và thành phố bên ngoài, các tòa nhà trong khu nhà máy đều được quy hoạch rất chỉnh tề, tường ngoài của tất cả các tòa nhà đều được sơn màu xanh lam thống nhất.
Thậm chí cả thành ống khói cũng tự lừa mình dối người dùng sơn vẽ hình bầu trời xanh mây trắng.
Còn chợ giao dịch nằm ở khu vực sân bóng rổ ban đầu của khu nhà máy, khu vực này rất rộng rãi, vừa vặn thích hợp cho mọi người bày hàng giao dịch.
Mặc dù thời gian còn rất sớm, nhưng đã rất náo nhiệt, không ít người đang ra sức rao hàng.
Trải một tấm vải, bày những thứ mình muốn bán lên, vậy là thành một gian hàng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Đương nhiên cũng có những người đến muộn không giành được chỗ tốt, đang tranh cãi không ngừng với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-54-di-tham-quan-cho-giao-dich.html.]
Nhan Ninh tò mò nhìn hàng hóa trên gian hàng của họ, đúng là cái gì cũng có bán.
"Điện thoại di động 95% mới! Không móp méo không rơi vỡ, đổi lấy mười cân gạo!"
"Nhanh đến xem! Mỹ phẩm giảm giá sập sàn! Đảm bảo hàng thật chất lượng! Chỉ cần một gói mì ăn liền!"
"Quần áo nữ cao cấp mới tinh bán rẻ! Đều là đồ chưa mặc, nhanh đến xem nhanh đến chọn!"
Tuy nhiên, sau khi tận thế bùng nổ, giá cả cũng đã thay đổi chóng mặt, rất nhiều thứ có giá trị trước tận thế, bây giờ căn bản không ai thèm hỏi đến.
Mọi người quan tâm hơn đến vấn đề ăn no mặc ấm.
Nhưng trước gian hàng bán quần áo nữ và mỹ phẩm lại có không ít phụ nữ ngồi lựa chọn, khiến không ít chủ gian hàng khác phải ghen tị.
Nhan Ninh chú ý tới một người đàn ông gầy gò, anh ta không giống những người khác ra sức rao hàng, mà chỉ ngồi ủ rũ trên mặt đất, trên tấm bìa cứng trước mặt viết một hàng chữ lớn ——
Bán vòng tay vàng, hai mươi cân gạo.
Nhan Ninh hơi bất ngờ.
Trong thời kỳ tận thế, tiền tệ không dùng được cũng coi như xong, vậy mà ngay cả vàng cũng không ai muốn?
Ngay cả ở yêu giới của bọn họ, vàng cũng là tiền tệ mạnh mà.
Thấy Nhan Ninh cứ nhìn chằm chằm về phía đó, Tần Dục tưởng cô thích vàng, bèn nắm tay cô đi tới gian hàng đó.
Nhan Ninh ngồi xổm xuống trước mặt anh ta: "Bán vàng?"
Không ngờ lại có người chủ động hỏi, người đàn ông gầy gò vừa rồi còn ủ rũ lập tức lấy chiếc vòng tay vàng giấu trong lòng ra đưa cho cô xem: "Đúng đúng, vàng nguyên chất, tôi có thể đảm bảo, đây là tôi mua lúc kết hôn với vợ tôi."
Nhìn ánh sáng lấp lánh trên vàng, Nhan Ninh hơi nhướng mày, ánh sáng đúng là không tồi.
Thấy Nhan Ninh không nói gì, người đàn ông gầy gò tưởng cô chê, vội vàng giải thích: "Hoa văn này cũng hợp với người trẻ tuổi, không hề quê mùa đâu, cô em, chắc chắn hợp với em đeo."
Chủ gian hàng bán rượu bên cạnh không nhịn được nói mát: "Thời buổi này, ai còn mua vàng nữa, người ta sống còn không xong thì cần vàng để làm gì."
Người đàn ông gầy gò trừng mắt nhìn anh ta, nhưng không thể phản bác.
Anh ta cũng biết mình bán rất đắt, nhưng đây là thứ duy nhất có giá trị của anh ta.
Nhan Ninh đưa tay về phía anh ta: "Tôi có thể xem thử không?"
Người đàn ông gầy gò nhìn người đàn ông đẹp trai phía sau cô gái, có chút do dự.
Vợ con ở nhà đã nhiều ngày không được ăn no, con anh ta đói đến mức ngày nào cũng khóc, anh ta cũng không dám rời khỏi khu nhà máy để đi g.i.ế.c zombie, chỉ có thể lấy chiếc vòng tay duy nhất có giá trị ra bán.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, rõ ràng không phải là người ở ký túc xá tám người, nói lý ra, bọn họ hẳn là có thể trả được.
Nhưng lỡ như hai người này cướp vòng tay của anh ta, vậy thì ngay cả hy vọng cuối cùng cũng không còn.
Mặc dù trong khu nhà máy cũng có quân đội duy trì trật tự cơ bản, nhưng cũng không thể so sánh với sự an ninh và hòa bình trước tận thế.
Trộm cắp vặt, đánh nhau ẩu đả là những chuyện nhỏ nhặt mà căn bản sẽ không ai quản.
Nhan Ninh đưa tay ra hồi lâu, thấy anh ta vẫn không chịu đưa, tưởng anh ta không muốn bán, bèn định thôi.