Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 59: ĐE DOẠ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 17:34:32
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Văn Tĩnh cười khổ: "...Đúng vậy, cha tôi cảm thấy hắn ta có thể chăm sóc tôi trong tận thế."

"Nhưng, tôi sẽ không kết hôn với hắn ta."

Đây là sự kiên trì cuối cùng của cô ấy.

Tuy nói vậy, nhưng hiện tại hai người đang ở cùng một khu vực an toàn, Lý Đức Khải cứ cách một chút lại đến tìm cô ấy, lời nói ra vào đã coi cô ấy như vật sở hữu của mình.

Trần Văn Tĩnh đã từ chối hắn ta rất nhiều lần, hy vọng hai người có thể đường ai nấy đi, nhưng Lý Đức Khải không phải là người dễ nói chuyện.

Thậm chí bây giờ còn đổ lỗi ngược lại, cho rằng cô ấy thích Lệ Nhậm nên mới từ chối hắn ta.

"Dù sao thì, hôm nay vẫn phải cảm ơn cô," Trần Văn Tĩnh nắm lấy tay cô, trịnh trọng nói, "Nhan Ninh, Lý Đức Khải là người rất hẹp hòi, nếu hắn ta làm gì cô, cô nhất định phải nói cho tôi biết."

Nhan Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Văn Tĩnh không nhịn được cười, xoa đầu cô: "Nhan Ninh, cô thật đáng yêu."

...

Bên kia, Lý Đức Khải trở về văn phòng của mình, trong lòng lại không sao quên được khuôn mặt xinh đẹp đến mê hồn của Nhan Ninh.

Hắn ta vẫn luôn cho rằng Trần Văn Tĩnh đã được coi là mỹ nữ bảy phần rồi, không ngờ trong khu nhà máy lại còn ẩn giấu một mỹ nhân như vậy.

Cho điểm mười, không, cho một trăm điểm cũng không đủ.

Trước đây sao không phát hiện ra nhỉ?

Lý Đức Khải không kìm được cảm giác ngứa ngáy trong lòng, hắn ta suy nghĩ một chút, cầm bộ đàm lên: "Tiểu La, đến văn phòng của tôi một lát."

La Tử Văn rất nhanh đã đến: "Lý đoàn trưởng, tìm tôi có việc gì ạ?"

Lý Đức Khải ra hiệu cho anh ta đóng cửa lại, sau đó mới hắng giọng nói: "Tiểu La à, trong khu nhà máy có một cô gái rất xinh đẹp, mắt màu vàng kim, cậu biết không?"

La Tử Văn lập tức hiểu ra hắn ta đang nói đến ai, dù sao đôi mắt vàng kim đặc biệt đó đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho anh ta.

"Lý đoàn trưởng đang nói đến Nhan Ninh phải không ạ? Cô ấy mới đến khu an toàn mấy ngày trước, cùng về với Lệ đoàn trưởng, nghe nói là bạn của Lệ đoàn trưởng."

Những suy nghĩ đen tối của Lý Đức Khải lập tức tan biến, hắn ta ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng xác nhận: "Cậu chắc chắn chứ? Cùng về với Lệ Nhậm?"

"Vâng ạ," La Tử Văn suy nghĩ một chút, "Tôi nghe nói hôm qua cô ấy đã dùng mười mấy bao gạo để đổi lấy rất nhiều vàng ở chợ giao dịch, chuyện này đã lan truyền khắp khu an toàn rồi."

"Mười mấy bao gạo?" Lý Đức Khải cau mày, "Vật tư mà Lệ Nhậm mang về?"

"Không phải, sau khi Lệ đoàn trưởng trở về, xe và vật tư của anh ấy đã được giao nộp hết rồi," La Tử Văn gãi đầu khó hiểu, không biết giải thích thế nào, "Thực ra tôi cũng không biết gạo của cô ấy lấy ở đâu ra."

Vì xe và vật tư đều đã giao nộp, vậy thì chắc chắn là dùng cách đặc biệt mang về khu an toàn, chẳng lẽ tên Lệ Nhậm đó cũng đã thức tỉnh dị năng?

Hay là, là Nhan Ninh?

Hai tay Lý Đức Khải nắm chặt, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn: "Cậu đã nói vậy, tôi phải gặp cô ta mới được."

Câu nói này khiến La Tử Văn giật mình, anh ta theo bản năng dời mắt đi, không trả lời.

Lý Đức Khải liếc anh ta một cái, hắn ta nheo mắt lại, ý vị thâm trường nói: "Tiểu La, hôm nay chỉ là chúng ta trò chuyện đơn giản thôi, đừng nghĩ nhiều."

Rõ ràng là đang cảnh cáo anh ta đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-59-de-doa.html.]

La Tử Văn phản ứng cực nhanh gật đầu: "Lý đoàn trưởng, tôi hiểu."

"Tôi biết cậu kẹp giữa tôi và Lệ đoàn trưởng rất khó xử, tôi cũng thông cảm cho khó khăn của cậu," Lý Đức Khải nở nụ cười hòa nhã, "Đúng rồi, có muốn đến làm việc dưới trướng tôi không? Cậu rất ưu tú, tôi thấy đã nên đề bạt cậu từ lâu rồi."

"Cảm ơn sự ưu ái của ngài, tôi thấy... Tôi còn nhiều điều cần học hỏi."

La Tử Văn căng thẳng thần kinh, sợ mình nói sai một câu.

Anh ta biết Lý Đức Khải không phải thực sự muốn đề bạt mình, mà là đang ám chỉ anh ta phải chọn phe.

Tuy nhiên, La Tử Văn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực này, anh ta chỉ muốn bảo vệ bản thân.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Lý Đức Khải bị từ chối cũng không tức giận, mà chỉ cười cười: "Được rồi, cậu đi làm việc của cậu đi."

Trái tim đang treo lơ lửng của La Tử Văn cuối cùng cũng hạ xuống, vội vàng rời khỏi văn phòng của Lý Đức Khải.

Khi đi xuống cầu thang, anh ta tình cờ gặp Tề Mạn Ni và Vương Thanh, sau khi lướt qua nhau, La Tử Văn không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy hai người họ bước vào văn phòng của Lý Đức Khải.

Hai người này đều là dị năng giả.

Năng lực của Vương Thanh là điều khiển băng, lúc đầu khi chiến đấu với zombie trong thành phố Thanh Vân, bức tường băng của cậu ta đã chặn đường, đóng vai trò rất lớn.

Nhưng cho đến bây giờ, La Tử Văn vẫn không biết dị năng của Tề Mạn Ni là gì, chỉ biết Lý đoàn trưởng rất coi trọng cô ta.

Là hai dị năng giả duy nhất trong khu an toàn, đãi ngộ của họ đều rất tốt, ít nhất là sống thoải mái hơn La Tử Văn rất nhiều.

Lý Đức Khải tìm bọn họ, chẳng lẽ là chuẩn bị đối phó với Lệ đoàn trưởng sao? Hay là đối phó với... Nhan Ninh?

La Tử Văn thu hồi tầm mắt, vội vàng đi xuống lầu.

Đối phó với ai cũng không liên quan đến anh ta, anh ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được.

...

Sau khi những người khác trở về từ bộ phận điều phối, mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn tối.

Nhan Ninh biết được rằng họ đã được phân công nhiệm vụ, ngày kia sẽ cùng nhau đến một thị trấn nhỏ bên cạnh thành phố Thanh Vân, nghe nói trong thị trấn đó có một kho lương thực.

Vậy chẳng phải lại chỉ còn mình cô sao?

Khu an toàn đã bị cô đi dạo hết rồi, một mình ở lại cũng quá nhàm chán.

Nhan Ninh chống cằm thở dài chán nản.

Tần Dục cúi đầu hỏi cô: "Em muốn đi không?"

Nhan Ninh nghe vậy lập tức phấn chấn, hai mắt sáng lấp lánh: "Em có thể đi sao?"

"Ngày mai đi đăng ký thì chắc là kịp."

Tần Dục nhớ hôm nay khi bọn họ đi đăng ký, nhân viên bộ phận điều phối đã vô tình nhắc đến, thực ra khu nhà máy đã cử đội đến kho lương thực ở thị trấn bên cạnh không chỉ một lần.

Nhưng hai lần liên tiếp đều thất bại, kế hoạch này mới bị trì hoãn mãi.

Nếu không phải kho lương thực dự trữ đã cạn kiệt, bọn họ cũng sẽ không đưa kế hoạch này lên lịch trình một lần nữa, bây giờ chính là lúc thiếu người.

"Không sao, ngày mai anh đi cùng em." Tần Dục nói.

Loading...