"Làm lợi gì cho nó?"
"Có lẽ là... để những chuyện xảy trong ảo cảnh phản chiếu thực tế chăng?" Mộc Chiêu xoa cằm .
Những kẻ hành hương mắt – dù là sinh vật khác – Pheromone tinh thần kéo ảo cảnh ở những nơi khác , đó cơ thể sẽ tuân theo quy tắc của ảo cảnh mà tìm đến bãi biển .
"Vậy bây giờ ?"
Mộc Chiêu mặt biển, bên trôi nổi dày đặc những quả trứng, trầm ngâm một lúc.
"Cô thử tay ném đá ?"
Hoắc Đường vẻ mặt khó hiểu: "Ý là ?"
Mộc Chiêu chỉ những quả trứng đó: "Nói chính xác là tay ném trứng.
Những quả trứng đó nổ, cô bờ ném mấy thứ đó tên , giúp phân tán sự chú ý của nó, sẽ nhân cơ hội tấn công não bộ của nó từ phía đầu."
Hoắc Đường cũng những quả trứng đó, suy nghĩ một lát gật đầu: "Được, thử xem!"
Mộc Chiêu cưỡi lên thú tinh thần, lao xuống biển.
Vừa đến gần phạm vi tấn công của Não Đỏ Thâm Hải, nó liền vung xúc tu về phía cô, ném tới một quả trứng cỡ lớn.
Mộc Chiêu né tránh điêu luyện, ai ngờ lúc phía bay tới một quả trứng, sượt qua cánh tay cô, nổ tung cách cô xa phía .
Cô và thú tinh thần cùng sóng xung kích đẩy lùi một đoạn.
"Xin – quen tay lắm!" Tiếng Hoắc Đường vọng từ bờ.
Mộc Chiêu thở phào, hét lớn: "Ngắm cho chuẩn ! Nhìn kỹ hẵng ném!"
Tiếp theo, một tấn công, một hỗ trợ bên cạnh, thuận lợi hơn nhiều so với lúc Mộc Chiêu đơn phương độc mã.
Tuy nhiên, khi Mộc Chiêu định đột kích từ phía đầu Não Đỏ Thâm Hải, cô vấp sự phản công quyết liệt của nó.
Tất cả xúc tu của nó đồng loạt vung lên, tấn công nhanh về phía Mộc Chiêu.
Khoảng cách quá gần, cộng thêm vị trí bất lợi, Mộc Chiêu dù bây giờ lùi cũng thể tránh đòn , chỉ tổ thương vô ích.
Đã , lợi dụng thế công của nó, mượn lực phản đòn mà xông lên?
Dù thế nào nữa, thể chịu đòn oan uổng cú !
Mộc Chiêu quyết định, c.ắ.n chặt răng lùi mà tiến, điều khiển thú tinh thần lao thẳng về phía lối đầu nó!
Hoắc Đường bờ thấy Não Đỏ Thâm Hải đột nhiên điên cuồng, nhận Mộc Chiêu thể đang chịu áp lực lớn, bèn tăng tốc độ ném trứng.
Tuy nhiên, sự chú ý của Não Đỏ Thâm Hải khóa chặt lên Mộc Chiêu, dù nổ trúng cũng chẳng hề để ý, chỉ một mực tấn công Mộc Chiêu, ngăn cản cô tiếp tục đột kích.
Mộc Chiêu cũng kích thích m.á.u liều, ôm quyết tâm sống mái với nó, cứ thế xông lên bất chấp đòn tấn công.
Xúc tu liên tiếp quất cô và thú tinh thần, lẽ vì quy tắc ảo cảnh quá gần với thực tế nên vết thương và cảm giác đau đớn đều chân thực.
Do năng lực hạn chế ở đây, Mộc Chiêu thậm chí thể dùng tự ám thị để chặn cảm giác đau.
Cô đẫm máu, đau đến mức gần như ngạt thở, mắt chỉ một mục tiêu – đ.á.n.h não bộ của nó!
"Aaa ——" Cô hét lên để giải tỏa đau đớn, tăng thêm khí thế.
Cuối cùng, thú tinh thần đầy thương tích c.ắ.n đứt cái xúc tu cuối cùng chắn mặt họ, lao lối đầu nó!
Họ gần như hợp thành một thể, dốc hết sức bình sinh, men theo đường ống lên, lao thẳng khối não bộ màu đỏ, dùng chút sức lực cuối cùng đập nát nó.
...
Bên bờ biển, Hoắc Đường vẫn miệt mài ném trứng Não Đỏ Thâm Hải.
Bỗng nhiên, chỉ thấy hình to như núi rung chuyển, và phát tiếng kêu dài đau đớn.
Sóng biển dâng cao, ập bờ, kèm theo trận rung chuyển dữ dội như trời long đất lở, cả ảo cảnh bắt đầu sụp đổ.
Những quả trứng lượt chìm xuống đáy biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-495.html.]
Trái ngược với những quả trứng chìm xuống, một cơ thể nổi lên mặt biển, trôi dạt bờ.
Hoắc Đường kỹ, kinh hãi lao tới: "Thiếu tướng Mộc!"
Tuy nhiên, ảo cảnh chống đỡ nổi nữa.
Mộc Chiêu trông như mất ý thức, chỉ cần ảo cảnh sụp đổ, cô sẽ mắc kẹt ở đây.
Hoắc Đường cân nhắc xong, cắt đứt kết nối khoảnh khắc cuối cùng khi sụp đổ.
Cô mở mắt, bật dậy, hét lớn: "Thiếu tướng Mộc!"
Một bàn tay ấn lên vai cô , hỏi: "A Đường, ?"
Cô đầu , Hoắc Tranh đang nhíu mày cô đầy lo lắng.
Hoắc Đường kịp giải thích, vội vàng hỏi tình hình Mộc Chiêu.
"Cô vẫn tỉnh." Hoắc Tranh tránh – Mộc Chiêu đang ở giường bên cạnh cô .
Tuyền Lê
Ba Đinh Phiếm Hải, Sở Thiệu Vũ, Sở Tịnh Lan đang túc trực bên giường bệnh.
Dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, cô vội vàng dậy kiểm tra tình trạng cơ thể Mộc Chiêu.
"Quân y ? Mau bảo cô đến kiểm tra cơ thể cho Thiếu tướng Mộc!" Hoắc Đường gấp gáp .
Thấy tình hình , Hoắc Tranh cũng nhận sự việc , lập tức dậy ấn chuông gọi, gọi quân y đến.
Quân y kiểm tra sơ bộ tình trạng cho Mộc Chiêu, thấy liệu, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:
"Cơ thể cô thì vấn đề gì, nhưng hoạt động não bộ bất thường, giống như đang ở trạng thái ngủ thư giãn, giống như đang ở trạng thái hưng phấn chiến đấu..."
Tình huống quá kỳ lạ, quân y lẽ cũng là đầu tiên thấy.
"Chuyện gì ? Các cô gặp cái gì trong ảo cảnh?" Đinh Phiếm Hải dậy, sắc mặt vui hỏi.
"Con Não Đỏ Thâm Hải đó mạnh hơn con nhiều, một Thiếu tướng Mộc đối phó vất vả, tiếc là giúp gì nhiều... Khoảnh khắc cuối cùng, thú tinh thần của cô biến mất."
Những khác lộ vẻ hiểu.
"Thú tinh thần? Đó là cái gì?"
"Nó biến mất thì ý nghĩa gì?"
Hoắc Đường cụp mắt xuống: "Nghĩa là cô khả năng phản phệ tinh thần quá nghiêm trọng, rơi trạng thái tiềm thức."
Lúc cô nghĩ đến điều gì đó: "Mau liên lạc với đoàn trưởng Tề Thụ, quân đoàn của một dị năng giả hệ điều trị tinh thần, xin đến đây gấp!"
Năm phút , Lý Hữu mặt.
Hoắc Đường giải thích tình trạng của Mộc Chiêu cho .
Lý Hữu vẻ mặt do dự : " thử xem , nhưng... với tinh thần lực của Thiếu tướng Mộc, hiệu quả điều trị của đối với cô thể lắm..."
Cậu xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhắm mắt, bắt đầu thi triển dị năng điều trị tinh thần.
Cùng là dị năng giả hệ Tinh thần, Hoắc Đường thể cảm nhận Lý Hữu đang tỏa một loại năng lượng khiến thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tuy nhiên cô cũng cảm nhận , Mộc Chiêu đang giường bất kỳ chuyển biến nào.
Quả nhiên, vài thử, Lý Hữu toát mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn hiệu quả.
Cậu mở mắt, một câu xin , suýt chút nữa kiệt sức ngã .
Có thể thấy thực sự cố hết sức.
Hoắc Đường đ.ấ.m tay tường, lúc hận là hệ tấn công.
Lúc , Tề Thụ sải bước phòng bệnh, ồm ồm hỏi: "Thế nào, chữa ?"
Lý Hữu lắc đầu, giải thích ngắn gọn tình hình.
Đinh Phiếm Hải nãy giờ vẫn nhíu mày im lặng, lúc bỗng dậy: "Đã ai chữa , chúng chỉ thể nghĩ cách nhanh chóng về khu Lục Bắc."