"Thì là ..." Mộc Chiêu lạnh một tiếng, "Thảo nào thể thăng lên cấp 6 nhanh như , hóa là nhiều 'chuyên gia' giúp đỡ."
" cũng thể giúp cô bằng cách chuyên nghiệp."
"Giúp thế nào, xem?"
Tề Tuyên : "Chắc cô cũng , khi thăng cấp, dị hạch đột phá sẽ sinh năng lượng định, dẫn đến tinh thần mất kiểm soát, xuất hiện tình trạng bạo tẩu.
Trong thời gian , con sẽ rơi ảo cảnh tinh thần.
Chỗ một loại thiết tên là đầu dò tinh thần, cho dù cô đang ở trong ảo cảnh tinh thần, cũng thể thông qua đầu dò đối thoại với cô, giúp cô thoát khỏi ảo cảnh."
Mộc Chiêu ngạc nhiên nhướng mày – thú vị đấy, trong ảo cảnh tinh thần, vấn đề lớn nhất là phân biệt thật giả.
Nếu giữ tỉnh táo, theo thời gian trôi qua sẽ ngày càng yếu , mãi mãi lạc lối trong ảo cảnh.
"Nghe vẻ đáng tin cậy... Đã , khi nào chúng thể bắt đầu?"
"Rất nhanh thôi, sắp xếp dị hạch dị thú cần thiết cho việc thăng cấp kép của cô ngay đây, cô cứ yên tâm ở đây điều chỉnh trạng thái cho ."
Nói xong, Tề Tuyên dậy rời khỏi phòng bệnh.
Mộc Chiêu xuống, trong bầu khí yên tĩnh, để mặc những suy nghĩ hỗn loạn trôi qua, cuối cùng từ từ bình lặng trở .
Cô đó, nhưng ý thức dường như tách khỏi cơ thể.
Đến khi hồn, ở trạng thái ý thức thể bay lơ lửng trần nhà.
Nhìn thế giới từ trạng thái ý thức thể khác biệt.
Tuyền Lê
Trước đây mỗi tách rời ý thức, cô đều chỉ quan tâm đến tình hình thực tế, bao giờ dùng góc ngắm thế giới thật kỹ.
Bây giờ, cô sắp mất dị năng , đây lẽ là cơ hội cuối cùng cô quan sát thế giới bằng góc .
Những trở ngại trong thực tế tồn tại trong mắt cô.
Cô bay khỏi phòng bệnh, bay lên trung, xuống bộ hòn đảo – kể từ khi lên đảo, cô vẫn cơ hội ngắm hình dáng hòn đảo .
Cô cưỡi gió, du ngoạn khắp nơi, dạo chơi, gò bó.
như lời Tề Tuyên , là linh hồn tự do nhất thế giới .
Mãi đến khi cảm thấy mệt mỏi, cô mới về phòng bệnh, trở cơ thể .
Chuyến "du lịch ý thức thể" khiến trái tim cô tĩnh lặng – cô sẵn sàng.
...
Tề Tuyên bước phòng bệnh, theo là hai robot vận chuyển, mang một thiết phòng.
"Đây là cái gọi là... đầu dò tinh thần?" Mộc Chiêu quan sát thiết , hỏi.
" ." Tề Tuyên gật đầu, đến bên giường bệnh, đưa cho cô một chiếc hộp kim loại tinh xảo.
Mộc Chiêu nhận lấy, mở xem, bên trong hai viên dị hạch dị thú.
Một viên màu xanh lam sẫm, to hơn; viên màu cam nhạt, nhỏ hơn.
Cô cầm viên to lên, hỏi: "Đây là dị hạch dị thú cấp 6? Lấy từ loại dị thú nào?"
"Mã X1055, quái thú khổng lồ kích thước ngang ngửa hòn đảo nhỏ, cái miệng dễ dàng nuốt trọn một chiếc xe tải, đặt tên cho nó là Kẻ Phàm Ăn Biển Sâu."
Tề Tuyên đưa qua một chiếc máy tính bảng, đó là thông tin về "Kẻ Phàm Ăn Biển Sâu" .
"Quả nhiên, kích thước biến dị thể biển lớn hơn nhiều so với cạn." Mộc Chiêu tặc lưỡi cảm thán, "Nó từng tấn công hòn đảo ?"
"Đương nhiên, vùng biển bất kỳ biến động gì, nơi chịu trận đầu tiên chính là hòn đảo , nhưng đảo cũng vũ khí phòng thủ mạnh nhất và dị năng giả tinh nhuệ, nên cần lo lắng, trong thời gian ngắn thể cầm cự ."
Nghe ý , Tề Tuyên rõ ràng cân nhắc việc di dời đảo.
Mộc Chiêu thu hồi tâm trí, tập trung việc mắt.
Cô lấy dị hạch trong hộp , đặt lòng bàn tay, : " chuẩn xong , thể bắt đầu bất cứ lúc nào."
Thiết vị trí, Tề Tuyên rút một ống giống như t.h.u.ố.c từ bên thiết , gắn kim tiêm , chuẩn tiêm cho Mộc Chiêu.
Cô thận trọng hỏi: "Cái gì đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-526.html.]
"Đừng vội, đây chính là bản thể của đầu dò, nó, thể liên lạc với cô trong ảo cảnh ."
Mộc Chiêu nhận lấy xem xét, manh mối gì, cuối cùng đành để tiêm.
Tiêm xong, cô cảm thấy một cảm giác dị vật khó tả, nhưng về mặt sinh lý mà là về mặt tinh thần.
"Được , sẽ canh chừng bên cạnh cô, thể bắt đầu ." Tề Tuyên .
Mộc Chiêu hít sâu một , đó cầm hai viên dị hạch, lượt nuốt xuống.
Chẳng mấy chốc, dị hạch bắt đầu giải phóng năng lượng trong đầu cô.
Cảm giác quen thuộc ập đến, cùng với cơn đau đầu ngày càng dữ dội, ù tai, chóng mặt, ho... cô cảm thấy bứt rứt khó chịu, bỗng nhiên trỗi dậy ham phá hoại.
Cuối cùng, một trận trời đất cuồng, cô mất ý thức.
...
Mộc Chiêu tỉnh trong căn nhà gỗ quen thuộc.
Cô thấy tiếng còi báo động chói tai truyền đến từ bên ngoài.
Trong lòng trầm xuống, cô vội vàng dậy đến bên cửa sổ, ngoài.
Những tòa nhà cao tầng, dây leo đen sì quỷ dị, những hình vẽ graffiti đáng sợ... cả thành phố bao phủ bởi ánh sáng vàng vọt.
"Thành phố Hoàng hôn" – cô trở về nơi !
Một cảm giác bất lực sâu sắc dâng lên, trong khoảnh khắc, cô buông xuôi.
lúc , cô bỗng thấy tường hiện lên những dòng chữ.
[Giữ bình tĩnh, Mộc Chiêu, cô đang ở trong ảo cảnh, đừng để ảo cảnh ảnh hưởng.]
Dòng nhắc nhở như một gáo nước lạnh dội xuống đầu, khiến cô nhận – cô dường như ảo cảnh ảnh hưởng.
Chữ tường là gợi ý của ai... Tề Tuyên ?
Cô lắc lắc đầu, nhận đầu óc tỉnh táo.
Chữ tường đổi, hiện một câu khác.
[Bây giờ, cô cần tìm thứ khiến cô cảm thấy đe dọa trong ảo cảnh, hoặc sinh vật sống, phá hủy nó.]
Thứ cô cảm thấy đe dọa?
Ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, khóa chặt những quái vật khổng lồ quỷ dị đang len lỏi trong thành phố.
... thế nào?
Ngay cả cô khi xuyên , gặp những quái vật cũng chỉ thể nghĩ cách chạy trốn.
Chữ tường đổi.
[Đây là ảo cảnh của cô, cô quyền quyết định, hãy tin sức mạnh của .]
Mộc Chiêu khích lệ, cô bắt đầu lên kế hoạch tác chiến trong đầu.
Khi ý niệm ngày càng rõ ràng, những trang cô lượt xuất hiện mặt.
Súng b.ắ.n tỉa "Chim Yến", s.ú.n.g trường tấn công "Cú mèo Tuyết", t.h.u.ố.c X, d.a.o găm... cô thậm chí còn chuẩn cho b.o.m cháy và s.ú.n.g phóng lựu.
Cân nhắc việc mang hết nhiều vũ khí như , cửa đỗ sẵn một chiếc xe bọc thép.
Mang theo vũ khí, cô lái xe xuất phát.
Mục tiêu là – tiêu diệt con quái vật !
Cô lái xe bọc thép đến nơi cao của thành phố, chuẩn dùng một phát b.ắ.n tỉa để chế ngự kẻ địch .
Khoảnh khắc mở ống ngắm, quái vật chú ý đến sự tồn tại của cô, di chuyển về hướng .
Cô cảm thấy một áp lực cực lớn, liên tục hít sâu, nhắc nhở bản đừng hoảng loạn, đây là sân nhà của cô.
Đoàng –
Một tiếng s.ú.n.g vang lên, đạn b.ắ.n tỉa trúng chính xác nhãn cầu của quái vật.
Nó phát tiếng kêu đau đớn, nhưng bước chân giảm, tăng tốc độ di chuyển, lao về phía tòa nhà Mộc Chiêu đang ở.