Mạt thế : Cô Ấy Là Người Có Dị Năng Điều Khiển Tinh Thần Mạnh Nhất - Chương 552

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-15 04:16:34
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5 giờ sáng hôm .

Mọi chuẩn xong xuôi, sắp lên đường nhưng vẫn thấy lính gác cứ điểm .

"Lạ thật, hôm qua còn bảo sáng nay bữa sáng cho chúng mà?" Sở Thiệu Vũ gãi đầu, khó hiểu .

Tưởng Mi đến bên cạnh , liếc Mộc Chiêu cách đó xa, mặt hiện lên nụ đầy ẩn ý:

"E là phận của chúng , sợ quá trốn mất ."

Sở Thiệu Vũ vẫn cảm thấy khó hiểu: "Tại trốn chúng , đây chẳng địa bàn của Tập đoàn Thụy Thần bọn họ ?"

Tưởng Mi : "Hiện nay danh tiếng của Thiếu tướng Mộc vang xa, sùng bái cô nhiều, sợ hãi cô còn nhiều hơn."

"Thì ... là sợ Mộc Chiêu ?" Sở Thiệu Vũ gật đầu bừng tỉnh đại ngộ, "Thế thì đúng là nên sợ một chút."

Đừng là những lạ , ngay cả những bạn, đồng đội thiết như họ, đôi khi cũng cảm thán thực lực của Mộc Chiêu thật đáng sợ.

Khó mà tưởng tượng , nếu Mộc Chiêu ở phe địch, họ sẽ đối mặt với tình thế khó khăn đến mức nào.

Phí Diên cách đó xa đang kiểm tra s.ú.n.g của , thấy lời , động tác tay khựng , kìm ngẩng đầu Mộc Chiêu.

Là đại diện cho việc đ.á.n.h quen , cô hiểu sâu sắc sự đáng sợ của Mộc Chiêu.

Lúc , Sở Nhất Ngưng tới, với : "Lính gác trốn hết xuống tầng hầm tòa nhà phụ , cần tìm nữa, xuất phát thôi."

...

Rời khỏi cứ điểm 344, đoàn xe tiếp tục tiến về phía Đông Nam.

Gần lúc mặt trời lặn, đoàn xe khỏi rừng Hồng Ngọc, tạm dừng bên đường lớn.

Trong lúc đó, Mộc Chiêu liên lạc trực tiếp với Tô Dư Huy, gọi thẳng văn phòng cô theo thỏa thuận đó.

Tô Dư Huy: [Được, sẽ sắp xếp đến cổng thành tiếp đón, để các cô thẳng .]

Mộc Chiêu: [Đã rõ.]

Cúp máy, Sở Nhất Ngưng bên cạnh : "Tô Dư Huy đấy? Theo tình báo chúng nhận , hiện nay căn cứ 1 một nửa lời Tô Cẩn Thần."

Mộc Chiêu bình tĩnh : "Đi bước nào tính bước đó thôi, đến đây thì Bến Cảng nhất định một chuyến."

"Hy vọng thuận lợi." Sở Nhất Ngưng thở dài.

Mộc Chiêu chợt nghĩ đến điều gì đó, cầm thiết liên lạc lên :

[Tất cả , đưa vũ khí nóng mang theo bên và vũ khí dự phòng gian tùy của tạm thời.]

Sở Nhất Ngưng nhướng mày, ngạc nhiên cô: "Cô sợ lúc cổng căn cứ thu mất ?"

Mộc Chiêu : "Khó lát nữa sẽ tình huống gì, cứ cất đồ quan trọng ."

...

Khi mặt trời lặn hẳn, màn đêm buông xuống, họ thấy căn cứ 1 xuất hiện phía con đường chính.

Ngoại trừ năm Mộc Chiêu, Đinh Phiếm Hải, Liễu Vọng, Đằng Chân, Phí Diên, những khác trong đoàn xe đều từng đến căn cứ 1.

, tất cả đều tò mò về phía căn cứ 1 ở cách đó xa.

Đây là một căn cứ khác biệt so với tất cả các căn cứ ở khu Lục Bắc, bất kể về quy mô, bố cục phong cách kiến trúc.

Căn cứ 1 giống như một đại đô thị bao bọc trong bức tường phòng hộ.

Trên nó, thậm chí còn lờ mờ thấy cái bóng của thời kỳ huy hoàng Đế quốc.

Mấy về hướng đó, thốt lên những tiếng trầm trồ ngắn ngủi.

"Căn cứ phồn hoa thật đấy!"

"Sống ở đây chắc sẽ tuyệt lắm nhỉ?"

Giữa những tiếng mang theo sự khao khát và ngưỡng mộ, câu hỏi thẳng thắn của Sở Thiệu Vũ truyền đến từ thiết liên lạc xe:

[Tòa nhà cao thế , lỡ xảy động đất lớn sập xuống thì đè c.h.ế.t cả đống dân thường vô tội mất nhỉ?]

Những khác: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-552.html.]

Nỗi lo của lý, dù hiện nay tần suất động đất ngày càng cao, cường độ cũng ngày càng mạnh, lúc nào đó sẽ phá hủy những tòa nhà cao tầng trời cao đất dày trong một .

Sở Nhất Ngưng tham gia cuộc trò chuyện đúng lúc: [Cho dù động đất sập, chẳng bao lâu nữa họ cũng di dời bộ xuống lòng đất, nơi rốt cuộc sẽ trở thành một cái vỏ rỗng bỏ hoang.]

Cảm xúc ngưỡng mộ phá vỡ một cách tàn nhẫn, thở dài một tiếng.

Đoàn xe tiếp tục dọc theo đường chính.

Từ xa thấy tường phòng hộ mấy hàng pháo đài chĩa về hướng đường chính.

Trước cổng phòng hộ khổng lồ cao mười mấy mét, xe cộ xếp hàng dài dằng dặc.

Cửa nhỏ ở góc cũng mấy chục đang xếp hàng.

Xem là đang kiểm tra giấy phép bên trong.

Đoàn xe của Mộc Chiêu nối cuối hàng dài, vô cùng nổi bật.

Chủ yếu là bốn chiếc xe địa hình quân sự chế tạo tinh xảo, hơn nữa kiểu dáng hiếm gặp, xe thường thể lái.

Trong hàng phía , liên tục thò đầu ngoài cửa sổ , dường như đều tò mò về lai lịch của đoàn xe ở cuối hàng .

Cùng với việc hàng di chuyển, họ ngày càng đến gần cổng thành.

[Truy vấn giấy phép thành: Thông qua; Thân phận: Quyền cư trú vĩnh viễn, mời .]

[Truy vấn giấy phép thành: Thông qua; Thân phận: Quyền cư trú tạm thời, mời .]

...

"Xem giấy phép thành khắc trong thẻ căn cước, chúng thẻ căn cước khu Lục Trung." Sở Nhất Ngưng quan sát xong, lo lắng nhíu mày.

Mỗi chiếc xe, mỗi đều cần đưa thẻ căn cước để nhận diện xem thành .

Nếu là xe cộ thì càng rắc rối hơn, còn kiểm tra diện.

Họ lái xe địa hình quân sự, càng cần nghĩ, chắc chắn kiểm tra.

May mà Mộc Chiêu tầm xa, bỏ hết vũ khí gian tùy .

Cuối cùng cũng đến lượt họ, chỉ thấy cổng phòng hộ một màn hình điện t.ử và một đầu .

Giọng nhắc nhở của hệ thống vang lên: [Vui lòng đưa thẻ căn cước. Nếu , vui lòng nhấn nút màu đỏ.]

Nhận chỉ thị của Mộc Chiêu, Sở Thiệu Vũ xuống xe, ấn nút màu đỏ bên trái màn hình.

Ngay đó, một cánh cửa phụ nhỏ hơn bên trái cổng phòng hộ tự động mở .

[Vui lòng qua cửa phụ bên trong, lấy giấy phép thành.]

Bốn chiếc xe lượt chạy cửa phụ, qua một đoạn đường dốc xuống, tiến cơ sở ngầm bên cổng thành.

Hiện mắt họ là một gian rộng rãi, bốn phía đều gắn đầy camera giám sát, bên một dãy gara mở cửa.

"Mọi tường kìa, chắc là cơ quan pháo đài đấy." Sở Nhất Ngưng hạ giọng .

Cùng lúc đó, t.ử thể của cô thám thính khắp nơi trong gian , cố gắng tìm hiểu tình hình ở đây.

[Này, mấy mới , đỗ xe gara !]

Một giọng truyền từ loa.

Xem kiểm tra đồ đạc trong xe.

"Xuống xe ." Mộc Chiêu lệnh chút do dự.

Tuyền Lê

Đợi tất cả xuống xe, tài xế đỗ xe gara xong, trong loa truyền đến tiếng :

[Được , bây giờ tất cả về phía , từ cửa bên trái. À đúng , vũ khí để hết trong xe, mang theo.]

Mọi trao đổi ánh mắt, thì thầm bàn tán vài câu.

"Sao cảm giác như cướp thế nhỉ?"

"May mà Thủ trưởng tầm xa..."

Đoàn từ cửa bên trái, đến một căn phòng vô cùng rộng rãi.

Hai mươi mấy tên lính mặc đồ tác chiến vây kín cả căn phòng.

Loading...