Cô   đồng hồ  thiết  liên lạc, : “12 giờ  sẽ đến đưa cô  Nhà ăn, cô nghỉ ngơi một lát .”
Mộc Chiêu nhận lấy và  lời cảm ơn,  Sở Nhất Ninh rời .
Trước khi đóng cửa phòng, cô lặng mẽ liếc  bốn điểm giám sát ở góc trần hành lang, trong đó  một chiếc camera đang chĩa thẳng  cửa phòng cô.
Vị trí căn phòng  quá đặc biệt, ở tầng cao nhất, chỗ cuối cùng, ngoài cửa còn  nhiều camera giám sát như , Mộc Chiêu nhạy bén nhận  điều bất thường.
Ý đồ  là gì?
Tuy cô  ngây thơ cho rằng, cứu Sở Thiệu Vũ là  thể khiến nhà họ Sở   tin tưởng cô,
… cũng  đến mức  “giám sát” cô chứ?
Mộc Chiêu nhất thời cảm thấy  khó chịu, nhưng cũng chỉ  thể tạm thời chấp nhận sự sắp xếp .
Cô mới đến,  nhất nên hành động khiêm tốn.
Vào phòng, cô cẩn thận kiểm tra từng góc phòng, xác định   camera giám sát, mới tạm thời yên tâm.
Bình tĩnh suy nghĩ , cô  cảm thấy  lẽ  quá nhạy cảm.
Căn Cứ Số 7 là khu quân sự phòng   nghiêm ngặt,  lẽ việc giám sát dày đặc chỉ là phong cách ở đây thôi?
Đã đến thì tùy cơ ứng biến,  hết quan sát tình hình  mới lên kế hoạch tiếp theo.
Mộc Chiêu thả lỏng tâm trạng, chuẩn   tắm để thư giãn cơ thể.
Một hai ngày chạy đôn chạy đáo, chiến đấu,    là mồ hôi, m.á.u bẩn, cô   mang một mùi khó tả.
Cô tìm trong tủ quần áo của phòng một bộ quần áo sạch sẽ – một chiếc áo thun chiến thuật dài tay bó sát và một chiếc quần túi hộp.
Quần áo  chuẩn  theo cỡ tiêu chuẩn cho nữ cao 1m65, với Mộc Chiêu  rộng một chút, nhưng cô  vặn  một chiếc thắt lưng, nên cũng  thể tạm mặc .
Cô đặt 11 viên dị hạch trong túi và con d.a.o quân dụng Sở Thiệu Vũ tặng lên bàn,  đó vứt hết quần áo  cởi  thùng rác, trần truồng   phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-58.html.]
Cô  để ý, một con bướm kỳ lạ đậu  bậu cửa sổ.
*
Mộc Chiêu tắm  chậm và  cẩn thận.
Để vết thương  dính nước, cô  bộ thời gian đều dùng tay múc nước dội lên , từng chút một cẩn thận lau rửa.
Từ đầu đến chân tắm sạch, lau khô tóc,  quần áo sạch, một tiếng đồng hồ trôi qua.
Cô  phịch xuống giường, tranh thủ còn chút thời gian, liền đ.á.n.h một giấc.
12 giờ trưa, cửa phòng  gõ vang đúng giờ.
Cô  mặc quần áo chỉnh tề, bỏ hết dị hạch  túi, cài con d.a.o quân dụng  thắt lưng phía ,   mở cửa.
Sở Nhất Ngưng, Sở Thiệu Vũ, Đinh Phiếm Hải, ba    cửa phòng cô.
Ba  mặc bộ đồ tác chiến, khí thế sắc bén, tư thế thẳng tắp,  thành đội hình chữ "phẩm"  cửa phòng cô, cảnh tượng đó quả thật  chút dọa .
Trong khoảnh khắc, cô  cảm giác  sắp  bắt.
Sở Nhất Ngưng  ở phía  nhất, dùng một giọng điệu trịnh trọng : “Mộc Chiêu, chúng  mời cô ăn cơm,  thôi.”
Mộc Chiêu: “……”
Chắc chắn là mời ăn cơm chứ? Cảnh tượng , chẳng lẽ là tiệc rượu Hồng Môn ?
Sở Thiệu Vũ thấy cô   quần áo,  hì hì : “Bộ đồ tác chiến  hợp với cô, thêm một khẩu s.ú.n.g nữa là cô  thể hòa nhập   với Đội Đặc nhiệm của chúng  .”
Mộc Chiêu cúi đầu  bộ quần áo của , : “Không  lắm, lát nữa   mua một bộ  vặn.”
Tuyền Lê
Sở Nhất Ngưng : “Ăn cơm xong chúng   thể đưa cô  tham quan Căn cứ.”
Mộc Chiêu mỉm  với cô: “Được, cảm ơn.”