Sau khi  tên Mộc Chiêu, Sở Tự thu  ánh mắt dò xét ban đầu.
Anh   cô vài  đầy ẩn ý,    gì mà rời .
Tuyền Lê
Mộc Chiêu dõi theo chiếc xe xa dần, vẻ mặt  mấy thoải mái.
Sở Thiệu Vũ bối rối, hỏi cô: "Cô   Mộc Chiêu?"
Mộc Chiêu hỏi: "Việc các  nhờ  giúp, chính là giúp chú nhỏ của các  trị liệu tinh thần, đúng ?"
Sở Thiệu Vũ giật : "Cô...  cô ? Chú nhỏ   với cô ?"
Mộc Chiêu lắc đầu : "Không,  đoán ."
Tất nhiên   đoán, chỉ là cô   giải thích khả năng của   thể   mức độ mất kiểm soát của dị năng của  khác.
Với mức độ dị năng mất kiểm soát của Sở Tự, cô  kinh ngạc khi   vẫn còn giữ  sự tỉnh táo, nếu    sợi dây tinh thần, thậm chí còn trông vô cùng bình thường.
Nếu     năng lực đặc biệt nào, thì chỉ  thể   tacrất giỏi che đậy và cố duy trì biểu hiện bình thường .
Tất nhiên, điều kiện là     đủ sự tự chủ và ý chí để duy trì sự bình tĩnh bề ngoài.
Mộc Chiêu hỏi: "Sao các   trực tiếp  với ?"
Sở Thiệu Vũ gãi đầu : "Cái ...  cũng    , ngày mai chúng  sẽ  gặp chú , hôm nay cô cứ nghỉ ngơi cho  ."
Mộc Chiêu  là hiểu ngay - chắc là Sở Tự tự   chấp nhận trị liệu.
Những  ở vị trí  , chắc khó mà chấp nhận  khác can thiệp sâu  trong đầu ?
Giống như Tô Khinh Thần,   bồi dưỡng nguyên chủ, là vì  nguyên chủ  dễ khống chế.
Anh   tin tưởng nguyên chủ, mà là chắc chắn nguyên chủ vô hại.
Lên xe, Sở Thiệu Vũ đưa một chiếc vòng tay cho Mộc Chiêu.
Cậu : "Đây là tài khoản tích điểm của cô, dùng  ở  bộ Khu vực Lục Bắc, 10 dị hạch bán  10 vạn tích điểm,  mua mấy bộ quần áo cho cô  đổi và một ít đồ dùng sinh hoạt, tốn  1 vạn,  còn  chắc đủ cho cô dùng một thời gian."
Mộc Chiêu nhận lấy vòng tay đeo ,  lời cảm ơn.
Trên đường về, máy liên lạc của Sở Thiệu Vũ vang lên,  khi kết nối là giọng Đinh Phiếm Hải: "Thiệu Vũ, về nhanh,  nhiệm vụ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-co-ay-la-nguoi-co-di-nang-dieu-khien-tinh-than-manh-nhat/chuong-64.html.]
Sở Thiệu Vũ đáp: "Đã rõ."
Mộc Chiêu  chút tò mò: "Cậu và Đinh Phiếm Hải luôn cùng   nhiệm vụ ?"
Sở Thiệu Vũ : " , chúng  là một đội,   là đội trưởng,  là đội viên."
Mộc Chiêu ngạc nhiên: "Chỉ  hai  các  thôi ?"
Với   ít ỏi như  mà còn phân chia đội trưởng, đội viên,   quá sơ sài ?
Sở Thiệu Vũ gật đầu: "Không còn cách nào, Căn cứ nhân lực  đủ, các Đội Đặc nhiệm khác đông hơn một chút, nhưng cũng chỉ  sáu bảy , tuy nhiên hầu hết các thành viên Đội Đặc nhiệm đều  xuất sắc, một   thể đối phó ba ."
Mộc Chiêu thầm hiểu, với thực lực nhân khẩu hiện tại của Nhà họ Sở, quả thật chỉ  thể chú trọng chất lượng, khó mà chú trọng  lượng.
Đưa Mộc Chiêu về Khu ký túc xá, Sở Thiệu Vũ định giúp Mộc Chiêu mang đồ lên lầu.
Mộc Chiêu : "Cậu   việc ,  tự mang ."
Sở Thiệu Vũ  yên lòng: "Nhiều đồ như , cô  mang đến bao giờ?"
Mộc Chiêu  để ý: "Dù   cũng   việc gì, cứ từ từ mang lên thôi."
Sở Thiệu Vũ còn  kiên trì, lúc  bỗng    tới, cắt ngang lời bọn họ.
"Thiếu tá Sở,  cần giúp gì ?     thời gian, ngài cứ sai bảo."
Sở Thiệu Vũ   tới,  huy hiệu  tay áo ,  chút  chắc hỏi: "Anh là...  của đội 6?"
"Vâng, ,  tên Hướng Cận Khoa, chắc do ít gặp mặt, Thiếu tá Sở  lẽ  nhớ ." Hướng Cận Khoa  , "  thường  đội trưởng nhắc đến những chiến tích  dũng của Thiếu tá Sở."
Sở Thiệu Vũ nhướng mày,  chút nghi ngờ: "Đội trưởng của các  ? Anh  là Chu Hà?"
Cậu  cho rằng Chu Hà là  thích   lưng  khác, nên  chút ngạc nhiên  lời  của Hướng Cận Khoa.
Người tên Hướng Cận Khoa , tướng mạo bình thường, ăn mặc bình thường, khí chất cũng tầm thường.
Nếu   chủ động lên tiếng, Mộc Chiêu sẽ chỉ coi  là  qua đường.
 khi  mon men  gần, Mộc Chiêu  khỏi cảnh giác, theo bản năng mở rộng cảm nhận tinh thần.
Nhìn xong, cô phát hiện  chút kỳ lạ - sợi dây tinh thần của đối phương màu cam nhạt, cho thấy  hiện đang ở trạng thái căng thẳng cảnh giác.
Không chỉ ,  còn là một dị năng giả.