Dự Vương chỉ cảm thấy lạnh ngắt, cái lạnh đó thấm tứ chi bách hài, âm lãnh thấu xương, lâu , cứng đờ, sợ đến tè quần.
"Á! Mùi gì thế?" Sở Du Ninh dùng tay quạt gió.
Mọi theo ánh mắt của nàng , đó biểu cảm khác .
Vết ướt lớn Dự Vương là són tiểu ? Dự Vương thế mà Du Ninh công chúa dọa đến són tiểu!
Tứ công chúa sắc mặt cứng đờ, nam nhân mà nàng sắp lấy, ở mặt nhiều như tiểu quần, cho dù nam nhân gì đến thì cảnh tượng cũng quá mức nhục nhã.
Sau khi xảy chuyện , ai còn nhớ nàng vì hòa bình mà hòa , chỉ nhớ nàng lấy là một vương gia són tiểu ngay tại điện!
Hôm nay Dự Vương vặn mặc áo ngoài, kéo áo ngoài che chỗ hổ, sắc mặt âm trầm liếc Sở Du Ninh một cái: "Đó là rượu!"
Mọi gật đầu, hiểu! Đều hiểu!
"Ha ha, ngờ Dự Vương lớn như mà còn nghịch rượu lên , quả nhiên là tâm hồn trẻ thơ."
Cảnh Huy Đế hòa giải, còn thật tươi.
Thật nó tâm hồn trẻ thơ!
Dự Vương mặt lạnh với Cảnh Huy Đế: "Bản vương vài ngày nữa sẽ lên đường trở về Việt Quốc, bảo công chúa của quý quốc chuẩn ."
Cảnh Huy Đế trong lòng mừng thầm, mặt giả vờ giữ : "Dự Vương chơi thêm vài ngày nữa ? Kinh thành vẫn còn nhiều chỗ ho lắm."
Chơi là thể chơi, sợ chơi mất mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-143.html.]
Ngay cả hỏa lôi cũng gì Du Ninh công chúa , là tổ tông hiển linh, ban đầu còn tin, nhưng hàn ý dọa són tiểu quần, khiến khỏi chút tin tưởng.
Hơn nữa, nếu Khánh Quốc thật sự chế tạo thứ thể khiến vũ khí của họ tắt lửa, nhanh chóng trở về báo cáo chuyện .
Dự Vương dìu xuống, che che đậy đậy rời , cả như thể mưa to gió lớn tàn phá.
Sở Du Ninh vốn để Dự Vương hễ đụng đến nữ nhân là sẽ ngóc đầu lên , nhưng nghĩ chút đạo đức.
Tứ công chúa tự nguyện gả , nàng thể để thủ tiết, ở mạt thế hai nguyện ở bên đều là vì sự hòa hợp của cuộc sống.
Tuy nhiên, vì bóng ma tâm lý mà thỉnh thoảng són tiểu thì nàng .
Người Việt Quốc , Cảnh Huy Đế cũng đuổi Tứ công chúa , tiệc vẫn tiếp tục.
Không còn Việt Quốc, tiệc ngược náo nhiệt hơn, đều ngầm ăn mừng Khánh Quốc của họ cuối cùng cũng trút một cơn tức.
"Du Ninh, phò mã của ngươi còn thương, hai đứa về nghỉ sớm ." Cảnh Huy Đế đột nhiên lên tiếng.
"Phụ hoàng, đây là dùng xong thì vứt bỏ ? Ta đang cấm túc đàng hoàng thì gọi đến, giờ đến một miếng ăn cũng cho đuổi ?"
Sở Du Ninh những món ăn ngon bàn, đến mà ăn một bữa thì thật uổng phí.
Cảnh Huy Đế nghẹn họng, cái gì mà cấm túc đàng hoàng, thật là dám .
"Ngươi trẫm cũng quên, ngươi về tiếp tục cấm túc ."
Sở Du Ninh trừng mắt: "Không cấm túc là để Việt Quốc tìm gây phiền phức ? Giờ phiền phức vẫn tìm đến tận cửa, cấm túc cấm túc còn gì khác biệt?"
Quần thần đồng loạt về phía Cảnh Huy Đế, vẻ mặt bừng tỉnh.