Nàng đang định tranh thủ lúc ăn xong thì nhúng một đũa ăn , tránh để ăn xong giành của nàng, bỗng nhớ vẫn còn thương, trong lòng mừng thầm, nghiêm túc : "Ngươi thương, ăn cay."
"Ừ. Ta lời công chúa, chỉ ăn nồi thanh đạm thôi."
Nếm thử thấy thể chấp nhận , Thẩm Vô Cữu mới yên tâm để nàng ăn.
Sở Du Ninh hài lòng gật đầu.
Biết sẽ còn ai giành với nàng nữa, Sở Du Ninh bắt đầu xắn tay áo, vẻ chuẩn bắt tay việc, cho thịt thái lát nồi.
Đây là món cho công chúa ăn, lúc đầu bếp cũng thử nghiệm, ghi nhớ loại rau nào nhúng bao lâu thì chín, vì thế cho dù Sở Du Ninh từng ăn lẩu, nàng cũng thịt thái lát sẽ chín trong bao lâu, cho thịt , trong lúc đợi thịt chín cho rau , bận rộn vui vẻ, ăn uống thoải mái.
Những còn cũng cách ăn, đều cầm đũa gắp thức ăn mặt cho nồi nhúng, hào hứng thử cách ăn mới lạ .
Lúc đầu ai dám đụng đến nước lẩu cay, vì ban ngày thấy Sở Du Ninh ăn một xíu cay đến mức rơi nước mắt.
Thế nhưng đó ai cũng vả mặt.
Đều là đầu ăn cay, nào nấy nhe răng trợn mắt, cay đến mức thở khói, đau thích.
Cũng chịu chuyển sang ăn nước lẩu trong, ăn nước lẩu trong xong thấy nước lẩu cay vẫn ngon hơn.
Ngay cả A Quy nhỏ tuổi nhất cũng ngừng thử, may mà công chúa thẩm thẩm ăn nữa mới ngừng.
Sở Du Ninh lẩu ở mạt thế đây ngon như thế nào, nhưng bữa lẩu là đầu tiên nàng ăn trong cả hai thế giới, đúng vị nhưng đủ để nhớ mãi.
Trong phòng nóng bốc lên, chậu đựng đá tỏa lạnh điều hòa khí trong phòng, cũng đến nỗi quá nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-168.html.]
Ăn xong lẩu, uống một bát nước ô mai đá lạnh chua chua ngọt ngọt, thanh mát giải ngấy.
Nước ô mai ướp lạnh trong chậu đựng đá, Trần Tử Thiện chủ động nhận việc rót nước ô mai, Sở Du Ninh uống liền hai bát, đến khi Thẩm Vô Cữu phát hiện thì nàng uống đến mức hai má ửng hồng.
Thẩm Vô Cữu Sở Du Ninh hai má ửng hồng, thấy nàng còn uống, vội đưa tay lấy bát của nàng nhưng lấy .
"Của !"
Sở Du Ninh nắm chặt bát, ngẩng đôi mắt mơ màng .
Đôi mắt ướt át , mang theo sự hung dữ bảo vệ thức ăn, giống hệt con mèo mà nhiều năm Thẩm Vô Cữu cho ăn ở trong ngõ.
Hắn thấy buồn , nhẹ giọng dụ dỗ: "Ta chỉ xem thôi, uống."
"Thật chỉ xem thôi ?" Sở Du Ninh bán tín bán nghi.
Thẩm Vô Cữu gật đầu: " , thương, uống ."
Sở Du Ninh lập tức buông tay: "Ngươi xem , uống ."
Thẩm Vô Cữu thành công lấy bát nước ô mai của nàng, cần uống cũng thể ngửi thấy mùi rượu trong bát.
Là rượu hổ phách, cả kinh thành chỉ mỗi Thao Thiết Lâu mỗi ngày bán năm vò, thứ rượu vàng óng trong suốt, đựng trong bát giống với nước ô mai.
Vừa nãy mùi lẩu trong phòng át hết mùi rượu tỏa từ bát của nàng, khiến phát hiện ngay từ đầu.
Thẩm Vô Cữu lạnh lùng trừng mắt Trần Tử Thiện, nếu vì trong mơ giúp Thẩm gia thu xác, cho rằng bản thường xuyên lầu xanh, thể cơ hội ở bên cạnh công chúa ?