Ông ngẩng đầu tùy ý cảnh vật phía , ánh mắt đột nhiên dừng ở ngọn núi kho lương, trong lòng khẽ động, về phía Sở Du Ninh: "Ngươi tướng sĩ biên quan kêu oan như , kho lương của ngươi nên lấy một ít để khao thưởng tướng sĩ biên quan ?"
Động tác nhúng lẩu của Sở Du Ninh khựng , từng chút một mở to mắt: "Người còn c.h.ế.t tâm đánh chủ ý lương thực của ? Đó đều là dựa bản lĩnh cướp... !"
Ha! Suýt nữa thì lỡ miệng ? Ngay cả trong lòng nàng cũng lương thực là cướp mà.
Cảnh Huy Đế khẩy: "Đó vốn là của triều đình, giờ ngươi chiếm mất."
"Sao là của triều đình? Ai thể chứng minh, khi phát hiện ngọn núi , triều đình chờ những lương thực để cứu mạng ? Ngọn núi vẫn luôn phát hiện, triều đình vẫn luôn lấy lương thảo ?" Sở Du Ninh thừa nhận điều .
Cảnh Huy Đế: ...
Nếu là khác, ông chỉ cần lộ một chút ý tứ là thế nào, đến khuê nữ thì ngang nhiên chiếm của riêng, nàng còn rằng gầm trời , tấc đất nào của hoàng đế.
Ông tức giận chỉ nàng: "Cũng chỉ vì ngươi là khuê nữ của trẫm, nếu với việc ngươi nhiều chống đối như , c.h.ế.t bao nhiêu ."
Sở Du Ninh sợ: "Chém c.h.ế.t hãy ."
Cảnh Huy Đế: ... Nói như , ông còn mừng vì nàng là khuê nữ của ?
Cảnh Huy Đế khuê nữ ăn mềm ăn cứng, thở dài: "Trẫm cho ngươi , nếu bây giờ Việt Quốc phát binh đánh Khánh Quốc, lương thảo chắc theo kịp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-317.html.]
Sở Du Ninh chớp mắt: "Không , chúng g.i.ế.c đến hậu phương của Việt Quốc cướp của chúng là ."
Cảnh Huy Đế hết lời: "Ngươi tưởng đánh giặc là trẻ con chơi đồ hàng , ngươi lợi hại đến mấy cũng thể địch vạn quân?"
"Vậy chờ đến khi lương thảo thực sự cạn kiệt hãy ."
Sở Du Ninh tình nguyện mặt , dù tích trữ lương thực đến mấy thì đến lúc cần dùng nàng vẫn phân biệt nặng nhẹ, nhiều nhất là đau lòng vài ngày.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ánh mắt quét về phía Cảnh Huy Đế: "Nói đến lương thảo, mấy năm nay Thẩm gia đều dùng tiền của nuôi quân Thẩm gia, đó vốn do triều đình nuôi, các tẩu tẩu của Thẩm gia đến một bữa thịt cũng nỡ ăn, định bao giờ trả tiền ?"
Cảnh Huy Đế suýt cắn lưỡi .
Ông sai , ngay từ đầu ông nên đánh chủ ý lương thực của nàng, lấy thì thôi, khi còn bỏ một khoản.
"Măng tệ." Cảnh Huy Đế gắp một đũa măng ăn, định giả chết.
"Phụ hoàng, giả điếc giả câm vô dụng thôi. Người là một vị hoàng đế trưởng thành . nên học cách gánh vác trách nhiệm ." Sở Du Ninh đưa tay lấy bát của ông .
Cảnh Huy Đế kẹp đũa măng còn kịp chấm nước chấm, ông trừng mắt khuê nữ đại nghịch bất đạo, thật nghiêm trị nàng một phen, nhưng bất kể ông trừng mắt nổi giận, nàng đều sợ, ông thể thật sự dùng cấm quân đánh nàng chứ?
Cảnh Huy Đế sang Thẩm Vô Cữu: "Ngươi cũng cho là như ?"
"Thẩm gia bỏ tiền mua lương bổ sung lương thảo là tự nguyện, lương thảo đủ thì thể đánh thắng trận." Thẩm Vô Cữu chính trực đáp trả.