Thẩm Vô Cữu nhân lúc tinh thần đang cao, bảo thổi kèn hiệu, lệnh lên đường.
Cảnh Huy Đế khuê nữ của ngựa, khí thế còn hơn cả Thẩm Vô Cữu bên cạnh, ông cảm giác như thả sói bầy cừu là chuyện gì thế ?
Tất nhiên, khuê nữ của ông là con sói.
Ra khỏi thành, dọc đường ít bách tính tiễn đưa đội quân xuất chinh.
Biết công chúa duy nhất của Khánh Quốc vất vả lắm mới giữ hòa sắp chiến trường, những dân xem đều chằm chằm bóng nhỏ bé nhất ngựa ở đầu đội quân.
Mặc dù đổi khác hoàng đế, bách tính vẫn cày ruộng nộp thuế, nhưng với phong cách bá đạo của Việt Quốc, một khi Khánh Quốc diệt vong, những dân như bọn họ cũng chắc sống , chỉ sợ sẽ lưu lạc hoặc g.i.ế.c chóc cướp bóc.
Vì , mặc dù rõ là lấy trứng chọi đá, ngay cả công chúa cưng chiều, ăn sung mặc sướng cũng đích chiến trường bảo vệ đất nước, bách tính đột nhiên cảm thấy triều đình , lẽ đổi thêm bao nhiêu hoàng đế cũng sẽ chuyện công chúa đích chiến trường nữa.
*
Từ kinh thành đến ải Ung Hòa, nếu hành quân bình thường thì mất hơn một tháng, nhanh thì cũng mất nửa tháng, còn nếu như tám trăm dặm cấp tốc, đến trạm dịch lập tức đổi ngựa phi ngày đêm thì là chuyện khác.
Mặc dù chỉ năm nghìn quân nhưng chủ yếu là vận chuyển lương thảo vũ khí, cho dù đều ngựa cũng nhanh , một ngày mới năm mươi dặm, trời tối đen, Thẩm Vô Cữu mới lệnh dừng đóng trại.
Trần Tử Thiện chỉ thời thơ ấu là chịu khổ một chút, từ khi đến kinh thành lâu lắm đường xa như , cả sắp rã rời.
Hắn lên xe chở đồ của phủ tướng quân, đột nhiên cảm thấy bao lương thực ở lưng phát tiếng "Ối", sợ đến mức ngã khỏi xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-353.html.]
Sở Du Ninh thấy tiếng động vội vàng chạy đến, đồng thời tinh thần lực quét qua, sắc mặt lập tức giãn , bước chân cũng chậm .
Thẩm Vô Cữu , bước nhanh lên, đôi mắt sắc bén chằm chằm Trần Tử Thiện.
Trần Tử Thiện chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén dừng , phò mã mặc áo giáp, cả đều nghiêm nghị hơn , một cái cũng cảm thấy áp lực.
"Ta thấy trong bao tiếng động." Trần Tử Thiện chỉ xe chở đồ.
Đó là xe chở đồ của phủ tướng quân, những xe lương thực phía là dành cho chiến sĩ biên quan, lương thực đường của bọn họ chuẩn riêng.
Thẩm Vô Cữu nhíu mày, ánh mắt sắc bén xe lương thực, bước lên quát lạnh: "Ra đây!"
Miệng bao vốn buộc chặt dần dần nới lỏng, từ bên trong thò một bàn tay trắng nõn, đó một cái đầu dần dần ló , tóc đỉnh đầu bao tải cọ xát thành một cục.
"Thẩm... Thẩm cô nương!" Trần Tử Thiện chỉ Thẩm Tư Lạc chui khỏi bao lương thực, kinh hô.
"Trần Bàn Tử, ngươi gọi thê tử của gì... Lạc Lạc?"
Bùi Diên Sơ thấy động tĩnh, vội vàng bỏ tiểu tướng quân đang chuyện vui vẻ, chạy đến thấy Thẩm Tư Lạc đột nhiên xuất hiện cũng ngây .
Sở Du Ninh sớm thấy Thẩm Tư Lạc trốn trong bao tải khi dùng tinh thần lực, đây cũng là lý do khiến nàng chậm bước chân.
"Công chúa tẩu tẩu." Thẩm Tư Lạc thấy Sở Du Ninh, lập tức như thấy cứu tinh.
Sở Du Ninh gật đầu, tiến lên vỗ một cái bao tải lưng nàng : "Có thịt nướng, ăn ?"