Thẩm Vô Phi và Thẩm Vô Dạng đều , thể tưởng tượng biểu cảm của Thẩm Vô Cữu lúc đó, điều khiến họ an ủi là công chúa đường đường chính chính chịu mua đồ đích tặng phò mã của , chứng tỏ tình cảm của hai lúc đó .
Mặc dù họ kịp hiểu rõ ngọn nguồn nhưng cũng cuộc hôn nhân chỉ thể là thánh thượng ban hôn, thể là cầu cưới. Có trong tay ba mươi vạn quân Thẩm gia mà còn dám cầu cưới công chúa, trừ khi đầu óc gỉ sét.
"Bánh nếp tẩm đường đó còn hơn bất kỳ lễ vật nào từng nhận ." Thẩm Vô Cữu vẫn nhớ cảnh công chúa khiêng một bó bánh nếp tẩm đường về tặng , thắp sáng cả cuộc đời lạnh lẽo cô đơn của .
Thẩm Vô Phi nhịn gật đầu: "Vậy theo công chúa, đến lúc đó sẽ tặng kẹo hồ lô cho tam tẩu."
"Ừm, tam tẩu vẫn tặng nàng kẹo hồ lô." Hôm đó nàng phủ liền thả tinh thần lực , nóng lòng xem những thứ thu hồi về nhập kho, đó thấy mấy nữ nhân chuyện ở cửa phủ.
Thẩm Vô Phi ngẩn , trong lòng đau nhói, nợ nàng chỉ một xuyến kẹo hồ lô.
Thẩm Vô Cữu xoa đầu Sở Du Ninh: "Tam ca nhớ ."
Thẩm Vô Dạng xong cũng hỏi: "Công chúa, nhị tẩu của nàng gì ?"
Sở Du Ninh nghiêm túc nhớ : "Nhị tẩu nhị ca là đồ ngốc, cầm một xuyến kẹo hồ lô cưỡi ngựa vòng nửa thành, cuối cùng ăn là cát."
Thẩm Vô Dạng gãi đầu: "Có chuyện ? Được , về tặng nàng một xiên cát."
Mọi :... Quả là chút ngốc.
"Vậy đưa A Quy , ba các ngươi trò chuyện vui vẻ."
Sở Du Ninh thấy chuyện gì liên quan đến nữa, nắm tay A Quy, khi đột nhiên nhớ điều gì, ngẩng đầu hỏi Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca, bảo vệ phụ hoàng thì sẽ đưa chơi, ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-522.html.]
Trần Tử Thiện và những khác đều nhịn , Thẩm Nhị gia mới học gây ít chuyện hài hước.
Thẩm Vô Dạng vẻ mặt cứng đờ, đó lớn: "Có chuyện ? Ta nhớ. bảo vệ bệ hạ là bổn phận của thần tử, công chúa cần để trong lòng."
Nếu đôi mắt của công chúa quá sáng và nghiêm túc, còn nghi ngờ nàng cố ý.
"Vậy , đưa chơi cũng ." Sở Du Ninh gật đầu, dẫn theo .
Ba trở về điện.
Thẩm Vô Cữu Thẩm Vô Dạng: "Nhị ca, thật vẫn nhớ đúng ?"
Thẩm Vô Dạng cứng đờ, đối diện với ánh mắt thấu suốt của , đành hổ gật đầu.
"Thật , mong nhị ca nhớ." Không nhớ thời gian đối đãi và thuần dưỡng như dã thú.
Thẩm Vô Dạng thương : "Chỉ cần còn sống để đoàn tụ với các ngươi, những chuyện đó là gì cả, nghĩ theo hướng thì cũng coi như là trong họa phúc."
Thẩm Vô Cữu nhị ca đang an ủi , ai đổi lấy năng lực bằng cái giá như .
Thẩm Vô Phi phụ họa: "Nhị ca đúng! Cũng coi như trong họa phúc."
"Tam ca giờ nhớ chuyện ?" Thẩm Vô Cữu lo lắng hỏi.
Thẩm Vô Phi nhịn ôm chầm lấy Thẩm Vô Cữu, vỗ vai , vẻ mặt an ủi: "Là chúng ca ca , vốn tưởng thể để ngươi tiểu bá vương ở kinh thành tiêu d.a.o cả đời, cuối cùng để ngươi gánh vác cả Thẩm gia."