Sở Du Ninh uống cháo gạo thơm nồng sánh mịn, nhớ đến năm trăm cân gạo hôm qua nàng lấy từ hoàng cung, trong lòng hào hứng.
Đây là gạo trắng tinh, nếu ở mạt thế thể khiến đội Bá Vương Hoa các đội dị năng khác ghen tị đến chết.
"Ma ma, ngươi từng của hồi môn của ruộng đất ? Bán hết ruộng đất , lấy tiền bán mua lương thực."
Vạn nhất thật sự vong quốc, ruộng đất sẽ còn là của nàng nữa, lương thực thấy vẫn chắc chắn hơn.
Trương ma ma giật : "Công chúa về tình hình của phủ tướng quân , cho nên định mua lương thực giúp đỡ phủ tướng quân?"
"Hả?"
Sở Du Ninh ngẩng đầu: "Phủ tướng quân tình hình gì? Tại mua lương thực giúp phủ tướng quân?"
"Vậy hôm qua công chúa vì xin bệ hạ năm trăm cân gạo?"
"Vì ăn, ăn hết thì tích trữ."
Trương ma ma câu trả lời của nàng nghẹn họng: "Công chúa e là , Thẩm gia vẫn luôn nuôi dưỡng những binh lính già yếu tàn tật nơi nào để , một hai năm thì , nhưng nếu cứ kéo dài như , gia đình lớn đến mấy cũng chịu nổi, huống hồ Thẩm gia từ khi khởi nghiệp đến đời phò mã cũng chỉ mới bốn đời."
"Binh lính khi xuất ngũ do triều đình quản lý ?"
Nguyên chủ là công chúa, chỉ cần chịu trách nhiệm xinh là , những chuyện nàng cũng từng tới.
"Triều đình ngay cả lương thực còn đủ, gì còn thừa để bố trí cho những binh lính tàn tật nơi nương tựa, gặp tướng lĩnh thì thể một khoản tiền trợ cấp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-70.html.]
"Những binh lính già yếu trở về quê hương nếu gặp , vết thương quá nặng thì còn thể việc; nhưng nếu gặp keo kiệt, cụt chân cụt tay, gì thì còn đường sống nào nữa."
Sở Du Ninh một bàn đồ ăn sáng đột nhiên còn thấy ngon miệng.
Không ngờ thế giới đối xử với những quân nhân thương như , những liều c.h.ế.t chiến trường thì gì cuộc sống bình yên.
"Thẩm gia ." Sở Du Ninh gật đầu khen ngợi.
Nếu chỉ một hai năm để thu phục lòng quân thì đáng khen, nhưng nếu kiên trì mãi, thể thấy là thật lòng vì những đó.
Những việc vốn là trách nhiệm của triều đình.
" là nhưng cũng sắp thể kiên trì nữa . Hôm qua khi và phò mã cung lâu, phủ tướng quân một lão binh đến, thảm lắm, đôi giày hở cả ngón chân, gầy trơ xương, một bên tay áo trống , còn tưởng là tị nạn từ đến."
"Điều khiến nô tì bội phục nhất là Đại phu nhân là lão binh đến từ huyện Định An, hề chê bai, xem xong hộ tịch liền nghênh đón phủ, gọi đun nước tắm rửa, chuẩn thức ăn nóng, nô tì thấy nam tử bốn mươi năm mươi tuổi đó lập tức đỏ hoe vành mắt."
Sở Du Ninh cuối cùng cũng hiểu tình hình phủ tướng quân mà Đại phu nhân là tình hình gì, thiếu lương thực!
đó là lương thực đầu tiên nàng khi đến thế giới , còn kịp ăn!
Ở mạt thế, đáng thương nhiều vô kể, nàng tưởng mất lòng thương từ lâu .
Sở Du Ninh buông đũa.
Trương ma ma giật : "Công chúa ăn ít thế?"