Văn Tranh chỉ thấy hai chân run rẩy, Du Ninh công chúa thế mà là sát thần!
Thấy Sở Du Ninh thu đao sang, ông vẫn cố kéo giọng hét: "Công chúa, định gì? Thần cho thỉnh chỉ bệ hạ , hãy nương tay !"
Sở Du Ninh ông , mà thấy Thẩm Vô Cữu, nàng cau mày tới: "Sao ngươi đến đây?"
Thẩm Vô Cữu thấy nàng thấy , mặt khỏi lộ nụ , là vì sợ nàng gây chuyện quá lớn gánh nổi mới đến, chỉ : "Ta đến hỏi Văn đại nhân khi nào phát lương thảo còn thiếu."
"Không đòi chứ gì?" Sở Du Ninh chút đắc ý.
Với bộ dạng thể cử động, chuyện cũng thể quá lớn như thế thì đòi lương với , cho nên giao dịch với nàng lỗ.
Xác định nàng cùng một trong mơ, Thẩm Vô Cữu cũng thoải mái chuyện với nàng cũng thoải mái hơn, lắc đầu: "Văn đại nhân quốc khố trống rỗng, lương thực thiếu thốn."
Văn Tranh chỉ thấy Thẩm Vô Cữu đây là đang đổ thêm dầu lửa, ông nghi ngờ hai bàn , lễ hậu binh.
Sở Du Ninh liếc Văn Tranh một cái, vung đao trong tay: "Quá ôn nhu thì đánh thức kẻ giả chết, tiền , lương xem là ."
Văn Tranh lạnh toát, công chúa đó là đang uy h.i.ế.p ông ?
Thẩm Vô Cữu liếc Văn Tranh đang sợ hãi, nể mặt ông là vì quan hệ với Trấn Quốc tướng quân phủ, giờ thì thể khách sáo thì cứ khách sáo.
Mẫu còn tính dựa mối hôn sự để Hộ bộ trả lương thảo thoải mái hơn, ngờ khi kết mối hôn sự , Hộ bộ càng thêm quá đáng.
"Công chúa lý, ai để ý, giả cũng giả ."
Văn Tranh tức giận, công chúa uy h.i.ế.p cũng đành, Thẩm Vô Cữu là kẻ tiểu bối, tính là cái gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-87.html.]
A Quy lúc Sở Du Ninh đánh xong giãy khỏi tay Phong Nhi chạy đến đống .
"Mẫu khi đánh dọn dẹp chiến trường."
Cậu bé dùng kiếm gỗ nhỏ chọc chọc bọn họ, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc.
Những thủ vệ chồng chất lên :...
Bọn họ nên giả c.h.ế.t ?
Thôi, dù cũng đánh , Trấn Quốc tướng quân đều ở đây, công chúa nếu thật sự ý đồ bất chính thì sẽ dẫn theo trẻ con đến, còn đến ban ngày ban mặt.
Công chúa ném bọn họ thành một đống, thực sự họ thương đại khái cũng là ý , đánh ngất thì tính là thất chức.
Sức một đứa trẻ lớn, cầm kiếm gỗ gãy, chọc cũng đau, chỉ là thỉnh thoảng chọc chỗ ngứa, bọn họ nhịn động đậy.
"Này! Ngươi c.h.ế.t , đừng động!"
A Quy vỗ một cái thủ vệ , dùng kiếm gãy đ.â.m thêm một nhát: "Được , ngươi yên tâm c.h.ế.t ."
Thủ vệ:...
Những khác nhịn , đống run rẩy.
Thẩm Vô Cữu thấy giọng đầy sức sống của A Quy, sang, thấy hành động của bé, khỏi giật giật khóe miệng.
Hắn A Quy tính tình hiếu động, chỉ cần từ việc bé bốn tuổi luôn miệng thích chơi với hai tỷ tỷ là bé cũng sùng bái võ lực.
Nam nhi Thẩm gia sùng bái võ lực là điều đương nhiên, nhưng ngờ A Quy mới chơi với công chúa nửa ngày, bộ phong cách chút đúng lắm.