Ông rít lên: "Con   quá, con cho rằng nhân sâm trong núi là củ cải ven đường ?"
Kiều Niệm Dao gật gật đầu: "Sư phụ tìm  thấy, nhưng con  thể tìm , ông     học trò   một chút huyền học , tùy tiện là  thể gặp  nhân sâm trăm năm, nhẹ nhàng là  thể gặp  linh chi ngàn năm."
Lần , lúc phát hiện nhân sâm ở trong núi, cô  kích thích một chút, để nhân sâm nở hoa kết quả, vì thế mà   ít hạt giống nhân sâm, hạt giống   cô xúc tác một chút,  đó rải   ngoài.
Cô cũng nghĩ rằng nếu    thể đào  cầm  bán,  cũng coi như là một khoản thu nhập.
Ai đào  thì nó là của  đó.
Đồng thời cũng là lá chắn cho hai bình rượu nhân sâm của chính ,  xem, nhân sâm trong núi vẫn   nhiều.
Chỉ xem bản   duyên phận đó   mà thôi.
"Vậy sang năm    đào hai cây cho sư phụ bồi bổ  thể nha?" Ông liền .
"Được thôi." Kiều Niệm Dao   ông cố ý trêu chọc,   đồng ý với ông.
Ông buồn : "Mạnh miệng như   sợ đau eo  !"
Nhân sâm trăm năm, linh chi ngàn năm, ngay cả   sân khấu cũng  dám xướng như !
"Được ,   chuyện với thầy nữa, thầy dành chút thời gian đến nhà ăn một bữa cơm với đồ tế của thầy , ngày hôm qua  mua  ít đồ , nếu tới chậm cẩn thận  nhận  gì đó." Kiều Niệm Dao chỉ để  một câu,  đó liền xua xua tay rời .
Ông  một hộp thịt bò miếng, còn  một đôi giày  mua theo kích cỡ chân của , mang  thử một chút, đúng là   chân.
Vớ mới cũng  bốn đôi,  bốn đôi vớ mới , thì cũng  thể vứt  vớ cũ , dù  nó cũng  cũ nát lắm .
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-101.html.]
Khối đường đỏ  cũng lớn đến !
Nghe  còn mua len cho ông dệt áo lông.
Trước  ông cũng  một chiếc áo lông,  đó bởi vì mất mùa, nên chiếc áo lông đó  dùng để đổi lấy mấy cái màn thầu với  ,  đó dùng màn thầu đó chia cho mấy đứa nhỏ sắp đói chết.
Ông  miếng thịt bò cực kỳ thơm ngon , rửa tay xong liền cầm một khối lên ăn.
"Hương vị cũng tạm ,  chút giống như món bò kho mà lúc nhỏ từng ăn với sư phụ."
Trên gương mặt khô gầy của ông hiện lên nụ  rạng rỡ.
Sau đó   mấy thứ : "Mấy thứ  tiêu hết bao nhiêu tiền ."
Cũng may là ông  tiết kiệm  một ít tiền, qua hai ngày nữa cũng sẽ  phát tiền lương,  gom một chuyến cũng xem như là đủ!
Về phần cô học trò nhỏ  cô  xem trọng nhân sâm, ông cũng coi như cô đang khoác lác thôi.
Trên đường Kiều Niệm Dao mang theo hồ sơ bệnh án và sách y học về nhà còn gặp  chị dâu cả đang xách theo một rổ trứng gà  đến trạm thu mua để trao đổi.
"Chị dâu, chị đang  đến trạm thu mua để trao đổi ?" Kiều Niệm Dao tiến lên hỏi.
" ,  gì ?" Chị dâu cả  cô một cái.
Kiều Niệm Dao thấp giọng : "Chị dâu, em là  của đại đội Hồng Kỳ, chị  thể đổi trứng gà  cho em  ? Lúc nãy em định mua một ít thịt về, kết quả sạp thịt  chẳng còn miếng thịt nào,  mua  gì,  vặn gặp  rổ trứng gà của chị dâu, nên em  mua về bồi bổ  thể cho  đàn ông nhà em."
Nói xong còn thấp giọng : "Em sẽ trả thêm cho chị ba phần tiền."
Thấy cô    đại đội của , đương nhiên  phận  thì  còn gì   nữa.