Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lạnh lùng như một  gỗ, chỉ  con  khẽ run rẩy.
"Trên đời , chỉ   Tống Thanh Phong   thể khiến em cam tâm tình nguyện chờ đợi,   oán trách  hối hận như  thôi." Kiều Niệm Dao  xong thì cất kem dưỡng da .
Không  Tống Thanh Phong đang nghĩ gì trong lòng nhưng ngoài mặt    một tia biểu cảm nào, cũng vẫn im lặng   gì.
Kiều Niệm Dao  thèm để ý đến những thứ  mà bắt đầu xoa bóp hai chân cho , còn tiện thể sờ xem tình trạng chân của  thế nào.
Ở thời kỳ dị năng của cô mạnh nhất, dù    mắt hai cái đùi thì cô cũng  thể khiến chúng sinh  cái mới .
Mặc dù bây giờ dị năng  bằng một, hai phần mười thời kỳ mạnh nhất nhưng tình trạng của   hơn cô tưởng nhiều.
Nếu  vì sợ  bại lộ thì bây giờ cô   thể chữa cho  khỏi hẳn, để  nhảy nhót tưng bừng luôn.
Chẳng qua cô   để những chuyện  của   lộ , dù là dị năng   gian thì đều là bí mật vĩnh viễn của cô.
Thế nên cứ  từ từ cũng , tiện thể lợi dụng cơ hội  để bồi dưỡng tình cảm một phen.
"Đừng lãng phí sức lực." Tống Thanh Phong  sang chỗ khác, giọng  đều đều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-27.html.]
"Lãng phí sức lực gì chứ? Đồng đội của  cũng   mà, nếu chăm sóc  thì  vẫn  hy vọng  lên!"
Tống Thanh Phong nhắm mắt , kệ .
"Biết hai năm qua em sống thế nào ?"
Tống Thanh Phong   rõ lắm nhưng  cô như  thì chắc sống  kém lắm.
TBC
"Hai năm nay, em sống ở nhà cũng  tệ lắm, bởi vì quan hệ của  nên bác cả  quan tâm em, trong đại đội cũng   ai bắt nạt. Em lớn đến chừng  nhưng hai năm qua là  thời gian em sống vui vẻ, thư thái nhất.  em vẫn còn một điều tiếc nuối nữa,   em tiếc cái gì ?"
Tống Thanh Phong    nhiều với cô nên chỉ ngậm chặt miệng.
"Rời nhà hai năm trời, bây giờ  về  chẳng thèm  với em một câu ? Anh chén ghét em đến  ?" Kiều Niệm Dao mất mát .
Tống Thanh Phong vẫn bày  dáng vẻ đờ đẫn như chết.
Kiều Niệm Dao  : "Anh như  là bạo lực lạnh với em đấy,  ?"
"Không chịu  thì dọn đồ  ." Tống Thanh Phong lạnh lùng .
"Tại  em  ? Đây cũng là nhà em mà,   trong cả đại đội đều  thể  chứng cho em, em là  vợ mà Tống Thanh Phong   bỏ  năm trăm đồng cưới về." Kiều Niệm Dao  chằm chằm dáng vẻ lạnh lùng của ,  chuyện gì mà cô  từng thấy chứ, chẳng lẽ còn  thể   dọa sợ.