Anh  vợ ôm  như thế   vất vả, khi   còn lựa chọn nào khác thì    ,   thể tự   lên,  sẽ   cam lòng để cô tiếp tục mệt mỏi?
Kiều Niệm Dao  quấy rầy , đun nước trong bếp để  bữa sáng.
Sau khi Tống Thanh Phong giải quyết xong, cô   giúp đỡ là .
Sau khi ăn sáng xong còn   , Tống Thanh Phong vẫn  lo lắng.
"Đừng lo lắng, nếu   dám đến  nữa, em sẽ hét lên là lưu manh." Kiều Niệm Dao .
Trên thực tế, cho dù Trần Hữu Minh mượn  gan hùm mật báo, e rằng   cũng  dám đến nữa.
Ngày hôm qua nếu cô  kiềm chế sức lực của một cước , nhẹ thì   sẽ gãy vài cái xương sườn, nặng thì một cước  thể đá c.h.ế.t  ,  đùa !
"Em mang theo một cây gậy ." Tống Thanh Phong  vợ yếu ớt  thể tự chăm sóc bản ,  yên tâm.
Vì thế Kiều Niệm Dao để một cây gậy  phía  xe đạp, dùng gậy bảo vệ bản , Tống Thanh Phong nhẹ nhõm hơn một chút.
Bởi vì vợ   khỏe, vung gậy một cái, Trần Hữu Minh cũng chịu  nổi.
Chỉ là trong lòng , vợ  vẫn mảnh mai như , cần sự bảo vệ của .
Sau khi vợ   ngoài, Tống Thanh Phong cũng chống nạng   ngoài!
Ban đầu,   đợi cho đến khi   thành tất cả  khi  , nhưng bây giờ    chờ đợi.
Những lời đồn đại bên ngoài về  quá nhiều, Trần Hữu Minh thậm chí còn dám quấy rầy vợ ,    thể ngốc như  chứ?
Anh   cho   trong thôn  rằng chân của Tống Thanh Phong của  sẽ  chữa lành!
Bởi vì Kiều Niệm Dao  chăm sóc , giờ  việc vẫn như , thời gian  đại đội   việc .
 vẫn còn một   còn  trong thôn.
Khi  thấy Tống Thanh Phong chống nạng xuất hiện như thế , tất cả đều sững sờ!
"Ôi, đây   là Thanh Phong ?   nhầm  đúng ?" Mẹ Thanh Sơn vội vàng hô lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-299.html.]
Tống Thanh Phong mỉm  với bà : "Dì mười bốn." "
"Ôi, thật sự là Thanh Phong! Chân của cháu   ? Không  là cháu   suốt quãng đời còn  ?" Mẹ Thanh Sơn vội vàng .
"Cháu   chuyện gì đang xảy ,  thôi." Tống Thanh Phong mỉm .
Chân của   hồi phục  nhanh trong  một tháng qua.
Bên phía nhà ông Chu.
Chu Đại Sơn và đại gia đình  , mặc dù bác cả Tống ở nhà nhưng cũng  nhàn rỗi, còn  mang theo đứa chắt Đại Đậu , cùng  nấu ăn.
Đang bận, chắt trai cả Đại Đậu chạy về nhà, hưng phấn hô to: "Bà cố, bà cố, ông cụ họ cháu đến !"
Bác cả Tống vẫn còn  hiểu gì: "Cái gì?"
"Ông cụ họ của cháu, bà mau  đây!" Đại Đậu kéo bà cố   ngoài.
"Cháu  chậm một chút, bà  già !" Bác cả Tống  mắng, nhưng bà   vui vẻ, chắt trai cả   nhiều sức lực.
"Bà cố  kìa, đó   là ông cụ họ của cháu !" Sau khi kéo bà cố  ngoài, Đại Đậu chỉ  Tống Thanh Phong đang chống nạng  .
Bác cả Tống ngẩn !
Bà  đang  thấy gì?
Cháu trai của bà  đang   đôi chân của , chống nạng  về phá ?
TBC
Bác cả Tống  nhịn  véo đùi bà ,  xem bà   đang  mơ  .
"Bà cố, bà đừng tự véo  nữa, bà  thể véo cháu, đây   là mơ!"
Bác cả Tống  để ý tới thằng bé nữa, mắt đỏ hoe.
"Bác cả." Tống Thanh Phong chống nạng  tới nở nụ .
Bác cả Tống nóng lòng  tiến lên: "Cái ... Khi nào thì  ?"
"Năm  cháu bắt đầu rèn luyện chân  ạ." Tống Thanh Phong mỉm ,  trán vẫn còn chút mồ hôi.