Lý do mấy đứa nó nhớ từ "tàn tật" là vì   từ những đứa trẻ khác.
Chúng chửi  họ là  tàn tật, vì  Đại Đậu  đánh  với chúng.
Thằng bé  cho phép  khác  như  về  họ,  họ và chị dâu đều cho mấy đứa nó kẹo,  thương mấy đứa nó!
Tống Thanh Phong cũng : "Bác cả, bác đừng , cháu sẽ khỏe  mà!"
Anh cảm thấy  , khiến bác cả lớn tuổi như , còn  buồn rầu vì chuyện của .
Anh cũng , bác cả Tống, bác ba Tống, bác út Tống, những  bác thực sự yêu thương , khi thấy   đưa về như , trong lòng chắc chắn  đau.
 may mắn ,   thể khỏe !
"Không , bác cả  , bác cả chỉ là quá vui mừng thôi!"
Bác cả Tống  một lúc,  khi trút hết cảm xúc, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Giống như tảng đá đè nặng trong lòng   dời .
Bà cụ lau nước mắt,  với Đại Đậu và mấy đứa nhỏ: "Các cháu  chơi ."
Đại Đậu thấy bà cố  ,  họ cũng   vấn đề gì, liền dẫn các em  ngoài cửa chơi.
"Để bác cả xem chân cháu thế nào?" Bác cả Tống  xuống, xắn ống quần của cháu trai lên, bắt đầu xem xét kỹ chân của cháu trai!
TBC
Tống Thanh Phong để  bà cụ vui, còn cử động cho bà  xem.
Ngón chân đều  thể cử động, móng chân  vợ  cắt tỉa gọn gàng, bàn chân  cũng  ngâm nước cùng vợ mỗi ngày,  sạch sẽ.
Cổ chân cũng  thể xoay tự do , dây thần kinh  chân cũng  phục hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-301.html.]
Chỉ là việc uốn cong và duỗi thẳng vẫn còn  cứng,   tự nhiên.
 điều đó  ảnh hưởng đến tâm trạng của Tống Thanh Phong,  mặt  mang theo nụ  nhẹ nhõm: "Bác cả, vấn đề còn  của cháu bây giờ là tứ chi còn  cứng, chỉ cần luyện tập nhiều hơn, sẽ sớm hồi phục như ban đầu."
"Tốt  !" Bà cụ  thấy vui mừng  thôi, liên tục  mấy chữ !
Trước đây bà  cũng  xem qua, nhưng hai chân   cảm giác gì, huống chi là cử động linh hoạt như bây giờ!
Bà  kiểm soát cảm xúc, cũng nhớ , hỏi: "Chân cháu là từ khi nào bắt đầu  cảm giác hồi phục? Mấy  Chu Đống mấy hôm  thường xuyên chạy đến chỗ cháu,  là đến trò chuyện với cháu, nhưng bác thấy hai  em bọn nó vui vẻ như thế,   là đến giúp cháu phục hồi chức năng ?"
"Vâng." Tống Thanh Phong gật đầu.
"Hai thằng nhóc ,    với bác một câu, chúng tự  vui vẻ!" Bác cả Tống mắng.
"Bác cả đừng trách bọn họ giấu bác, là cháu  cho ."
"Tại   cho ?" Bác cả Tống  vui: "Biết sớm bác cũng vui sớm chứ!"
Chuyện vui lớn như ,   giấu bà  chứ?
"Không  với bác cả, chủ yếu là cháu sợ khiến bác mừng hụt, nên nghĩ đợi khỏe hơn một chút,  mới  cho bác cả ." Trước đây  vẫn còn lo  lo mất, cứ cảm thấy như đang  mơ.
Bây giờ hai chân của  mỗi ngày một khác,  mới dám chắc chắn,  nhất định sẽ khỏe !
Bác cả Tống liếc  một cái, nhưng   nhịn  : "Bác còn tự hỏi  Dao Dao cứ tìm  đổi gà, bác tưởng là  cho cháu ăn nhiều bổ sung để  sức sinh con, hóa  là bồi bổ cho chân cháu  ? Dao Dao cũng giấu kỹ thật."
"Cháu  cho vợ cháu ." Tống Thanh Phong .
Bác cả Tống cũng  quan tâm chuyện khác, hỏi: "Biết chân cháu  thể xuống đất, Dao Dao phản ứng thế nào? Thấy cháu  thể xuống đất, con bé  vui ?"
"Vợ cháu  luôn."
Tống Thanh Phong nghĩ đến cảnh tượng ngày đó khi thấy   thể xuống đất, lòng tràn đầy thương yêu.