Bà cụ bên cạnh hỏi bác Tống: "Chân Thanh Phong  lành , thằng bé    quân đội ?"
" cũng  ,    hỏi thằng bé chuyện đó." Bác Tống dự đoán.
Mặc dù đôi chân của cháu trai bà   bình phục nhưng   thể   bình thường thì  là điều may mắn nhất trong bất hạnh . Bà  thực sự  dám mong đợi rằng cháu   thể khôi phục  trạng thái như .
Vì  bác Tống nghĩ việc   quân đội sẽ  khó khăn.
 bác Tống thực sự   cháu   về đó vì quá nguy hiểm!
Nếu bọn họ  chút của cải, tiền bạc thì cũng đủ cho cuộc sống và chuyện nuôi dạy con cái  .
Tốt nhất là  nên   đó.
TBC
Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng của riêng bác Tống.
 cuối cùng   thế nào còn tùy thuộc  cháu trai và cháu dâu nghĩ như thế nào, bọn họ  tự  đưa  quyết định.
Đêm đó, lúc Kiều Niệm Dao  xuống cũng hỏi Tống Thanh Phong về vấn đề .
"Anh Phong,  khi chân  khỏi,      quân đội ?"
Anh  sớm bình phục,  bao lâu nữa sẽ  cần dùng đến nạng nữa, cho nên cô  hỏi ý định   của .
Tống Thanh Phong ôm cô vợ nhỏ : "Nếu  trở về thì   xin giấy chứng nhận  đổi công việc."
Đương nhiên   suy nghĩ rõ ràng .
Kiều Niệm Dao ngước mắt  : "Thật ?"
"Thật chứ." Khuôn mặt Tống Thanh Phong dịu dàng,  gần hôn cô: "Từ nay về   sẽ bảo vệ em và các con của chúng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-334.html.]
Lúc còn ở quân đội,    thành một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Vì nhiệm vụ   mà    vùng suốt hai năm, cuối cùng  trả giá bằng đôi chân của . Coi như     với sự bồi dưỡng của quốc gia.
 trong tương lai  ,   trở về với cuộc sống gia đình và  chuyên tâm chăm sóc vợ con.
Kiều Niệm Dao đương nhiên vui mừng vì điều .
Mặc dù cô  dị năng trong , mặc dù cô  thể khiến  hồi phục  kể cả khi   thương nặng đến   chăng nữa.
  cũng chỉ  thể khôi phục một phần.
Nếu   may bỏ mạng khi đang  nhiệm vụ thì dị năng của cô cũng trở nên vô dụng.
Dị năng dù hữu ích đến  cũng  chỗ hạn chế, chính là   cách nào để khiến  đó c.h.ế.t  sống  .
Cho nên    về đó, Kiều Niệm Dao   vui vẻ.
Không thể trách cô suy nghĩ ích kỷ như , bởi vì cô chỉ là một  bình thường,    trả giá cho niềm tin của  để   sống chung với cô đến hết cuộc đời cũng   là quá đáng lắm  ?
"Em vui như  ?" Tống Thanh Phong cảm nhận  cô vợ nhỏ vui mừng, mỉm .
Kiều Niệm Dao tiến tới hôn : "Vui vẻ chứ, em   mong  xa xỉ là   giàu , em chỉ    bình an."
Đây thực sự là một câu  mẫu điển hình của mấy cô vợ trẻ.
Cô nhận  rằng bây giờ   thể  những câu sến súa  ngày càng lưu loát hơn, bây giờ chỉ cần mở miệng là  thể   liền.
 Tống Thanh Phong  đây đều là lời thật lòng của cô vợ nhỏ của .
Trước đây  cũng   như , nhưng cô vợ nhỏ của   hề chê , cô  nuôi  thật mập mạp và khỏe mạnh, cô  bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô chỉ mong  sẽ khỏe mạnh.
Có một cô vợ nhỏ như ,     liều mạng mà chiều chuộng cô cho ?
Anh  thể chịu đựng  nữa nên ôm cô vợ nhỏ  lòng, bắt đầu hôn môi cô.