Ông lão  hài lòng : "Quỳ lạy sư tổ của cháu ."
Kiều Niệm Dao quỳ xuống: "Sư tổ, cháu là học trò thế hệ thứ hai của ông Kiều Niệm Dao. Hôm nay cháu  vui mừng  cùng thầy tới đây gặp mặt ông. Cháu  mừng. Ở đây  sườn xào chua ngọt và rượu , đây là chút tâm ý của cháu, hy vọng ông sẽ thích nó. Cháu cũng hy vọng linh hồn của ông  thiên đường  thể phù hộ cho thầy cháu  khỏe mạnh, bình an, sống lâu trăm tuổi."
"Và tất nhiên là chồng học trò thế hệ thứ hai của ông cũng . Cháu hy vọng sư tổ ông  thể phù hộ cho   bình phục như . Cháu  mong   giàu sang phú quý gì cả, cháu chỉ     thể sống một cuộc sống đơn giản, bình an, hạnh phúc là ."
"..."
Nói xong, cô  dậy,  với thầy của : "Lần đầu tiên gặp sư tổ liền cầu sư tổ phù hộ nhiều như . Không  sư tổ   vui ?"
"Không , tất cả đều bình thường." Ông lão khá bình tĩnh.
Không  hậu bối nào  cầu bình an, phù hộ từ những  trưởng bối  khuất. Hầu hết họ đều mong  phát tài hoặc thăng quan tiến chức. Học trò ông   với sư tổ cô là mong sức khỏe thôi. Yêu cầu  cũng quá đáng yêu ?
Kiều Niệm Dao lấy  giấy tiền vàng bạc mà cô mang tới.
Ông lão  khi  thấy  lượng đó: "Cháu ở  mà  nhiều thế?" Ông  mua cũng mua   bao nhiêu.
Kiều Niệm Dao mỉm  : "Chuyện   chắc chắn ông   mạng lưới để dò la thông tin." Cô hỏi thăm đám  Mã Quế Liên.
Nói chung là cô bí mật  mua, mạng lưới thông tin  vặn  nguồn hàng, mấu chốt là hàng tích trữ nhiều,  thể mua với  lượng lớn.
Cô mua  nhiều, những gì cô mang đến đây hôm nay chỉ  một nửa. Khi chân của Tống Thanh Phong khỏi bệnh, nửa còn  sẽ đốt cho ông bà và ba  , để họ  tiền bạc thoải mái để tiêu xài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-349.html.]
Ông lão  hài lòng,  với thầy ông: "Học trò của  cũng là học trò thế hệ thứ hai của ông, con bé   đúng ? Con bé mang rượu thịt ngon đến cho ông,  mang theo nhiều tiền như , ông  cần tiết kiệm gì cả, sử dụng   là , lo những việc cần  ở bên ,  tin chắc ông  thể sống thoải mái..."
Lâu lắm  mới đến đây, ông lão trò chuyện hồi lâu cùng ông cụ, lúc  mới hài lòng.
TBC
Kiều Niệm Dao,  chịu trách nhiệm đốt tiền, gần như  đốt sạch sẽ.
Ông lão  dậy,  đến chỗ  bên cạnh cô,  một vòng xung quanh, cuối cùng, ông xác định  vị trí.
Ông  chung quanh  thấp giọng : "Dao Dao, hãy ghi nhớ vị trí ,   nếu cháu thiếu tiền thì hãy đến đây đào lên mà dùng."
Ông  già , hộp chôn ở đây   cho học trò ông , để học trò  thể đào nếu cần.
Sau   việc gì khó khăn, cứ đến đây mà đào lên dùng.
Kiều Niệm Dao sửng sốt một chút: "Là đào cái gì ?"   thứ cô nghĩ đó chứ?
"Trước đây, sư tổ của cháu đạt nhiều chiến công hiển hách trong việc chữa bệnh,   cho ông ất  nhiều đồ quý giá, ông   giữ  nhiều, còn cho   nhiều , nhưng vẫn còn sót  một ít, cho nên ông  để  cho ."
Thầy ông là lo lắng ông  thua thiệt, giữ  chút của cải vật chất để cho ông phòng  khi cần.
Thầy ông sắp rời khỏi thế giới mà vẫn còn nghĩ cho ông.
Kiều Niệm Dao hiểu rõ, cô  tại  ông lão   nhiều tiền như   đưa cho cô: "Được ,  nhớ .  thầy ,   ông đừng đào nữa. Lúc ,  lên núi  nhặt   ít đồ , cầm  một cái vòng ngọc,   hiệu buôn trong thành phố để trao đổi, liền đổi  hơn hai ngàn đồng. Sau khi Thanh Phong giải ngũ  trở về,   cũng mang thêm hai ngàn đồng về. Nói chung, chúng   thiếu tiền ."