Bác ba Tống  cao ráo duyên dáng như bác hai Tống, bác ba Tống đen lùn hơn một chút, nhưng     thể vẫn còn  khỏe mạnh.
Bà  cũng mang năm mươi cân lương thực tới, ba mươi cân bột ngô, hai mươi cân bột đậu, để con trai trưởng Triệu Gia Minh vác tới, bà  thì xách cái giỏ, bên trong đựng hơn nửa giỏ trứng gà.
Sau khi Tống Thanh Phong xảy  chuyện, bác cả Tống liền kêu Chu Lương đến các nhà thông báo, vốn nên tới sớm, nhưng trong nhà   cái gì, cháu trai xảy  chuyện chẳng lẽ  tay  đến?
Bà  cũng  thể   giống như bác hai Tống.
Cho nên, chờ đại đội chia tiền và lương thực, trứng gà cũng là đổi với hàng xóm.
Có đồ, lúc  mới về nhà đẻ thăm cháu trai.
Thấy cháu trai vốn  trai cao ráo  biến thành dáng vẻ , bác ba Tống suýt nữa  kiềm  nước mắt.
Hai năm  về, còn mang đường đỏ và nửa cuộn vải đến thăm bà , dáng vẻ cao lớn, tráng kiện  khỏe mạnh, bà  trông mà mừng.
Dù  nhà họ Tống chỉ còn  một dòng độc đinh như ,  là bác ruột, bà    thể  mến.
 chỉ chớp mắt  biến thành thế .
"Bác ba, cháu  , cháu  nghĩ thông ." Tống Thanh Phong .
" đó ,  đừng , con thấy Thanh Phong vẫn  ." Triệu Gia Minh cũng vội vàng .
Triệu Gia Minh  là con trai trưởng của bác ba Tống, tuổi cũng  nhỏ, vì  ruộng nên trông  già, nhưng sức khỏe   .
Anh  thấy em họ vẫn , cho nên bảo   đừng đau lòng nữa, đừng để em họ thoát  ,   vẫn còn thương tâm.
TBC
Bác ba Tống cũng vội vàng  mặt , lau sạch nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-69.html.]
"Bác ba lớn tuổi,  kiềm , bây giờ  còn đau ?"
"Không còn đau từ lâu." Tống Thanh Phong lắc đầu.
Bác ba Tống thấy cơ thể   sạch sẽ, giường chăn nệm cũng gọn gàng, trừ mùi thuốc    mùi gì khác.
"Đây là mùi thuốc gì ?"
"Vợ cháu lấy từ trung tâm y tế về, hoạt huyết thông kinh lạc."
Bác ba Tống gật đầu.
Kiều Niệm Dao bưng hai chén nước đường đỏ : "Bác ba,  Gia Minh, hai  uống ít nước đường."
"Đừng khách khí với bác ba, rót ly nước là , đường đỏ giữ  ăn ." Bác ba Tống .
Kiều Niệm Dao  : "Bác ba tới cháu mới  tiếc, bình thường cháu đều giữ  ăn."
Bác ba Tống  may nhờ  cháu dâu chăm sóc, móc hai tờ nhân dân tệ từ trong túi  lén nhét cho Kiều Niệm Dao: "Bác ba tới thấy khí sắc của Thanh Phong  , giường đất trong phòng cũng  thu dọn sạch sẽ, nghĩ liền  là cháu để tâm chăm sóc thằng bé, bác ba  cháu vất vả, nhưng bác ba ở xa, cho dù  phụ giúp cháu cũng  thể, cái khác bác ba  giúp , hai mươi đồng và năm mươi cân lương thực , là một phần tấm lòng của bác ba, hơn nữa, bác và hai  em Gia Minh, Gia Lượng  bàn xong ,   hàng năm đều sẽ đưa năm mươi cân lương thực qua cho bọn cháu, mấy đứa đều đồng ý."
Triệu Gia Minh gật đầu : "Sau  hàng năm  đều sẽ mang qua."
Biết là một năm viện trợ năm mươi cân lương thực là  nhiều, nhưng đây  là cực hạn.
Kiều Niệm Dao nhét tiền  cho bác ba, : "Bác ba, tấm lòng bọn cháu nhận, nhưng bọn cháu vẫn xoay sở , tạm thời  cần viện trợ."
"Bác ba, bọn cháu vẫn  thể sống." Tống Thanh Phong gật đầu.
Ngay từ đầu,    định nhận viện trợ của các bác.
"Có  hai đứa chê ít ?" Bác ba Tống cố ý .