Kiều Niệm Dao gật đầu: "Em hiểu , chờ  khỏe, em sẽ ."
Nghe  tai Tống Thanh Phong, chính là sẽ  , vì   thể khỏe .
Kiều Niệm Dao tiếp tục chà lưng cho .
Mấy tháng  cô  vất vả một chút, nhưng suốt phần đời còn   sẽ  quên đoạn thời gian đen tối , cô   xa  rời như thế nào.
Mặc dù tình cảm là chân tâm thật ý, nhưng đôi lúc cũng   chút chiêu trò.
Không   xưa vẫn , thâm tình  giữ , chỉ  thủ đoạn đắc nhân tâm .
Tóm   giữ   mới .
Tống Thanh Phong thoải mái tắm, cảm thấy cả  khoan khoái  chỉ gấp mấy .
Mặc quần áo cho  xong, để  lên giường, cô đổ nước xong liền dọn nước đọng trong phòng,  nhào bột chuẩn   bánh bao chay.
Ngoài , rượu thuốc trong nhà hết ,  qua tìm lão gia tử lấy.
   tay  tới.
Ngày hôm , khi đến trạm y tế công xã, cô mang theo sáu cái bánh bao.
Mặc dù là bánh bao chay, nhưng bên trong  bún, cải thảo, đậu hũ, cà rốt, hành và muối hạt tiêu các thứ.
Dùng hộp đựng mang tới, vẫn còn nóng hổi, cắn xuống đúng là ngon  nuốt cả lưỡi.
"Rượu thuốc ở chỗ đó, cháu mang  ." Ông Mã  khách khí ăn bánh bao chay, chỉ  hai bình rượu thuốc.
TBC
Bỏ rượu thuốc  giỏ, Kiều Niệm Dao  : " gói cả sủi cảo nữa, buổi trưa tới khám cho chồng của đồ  ông, nhân tiện ăn bữa sủi cảo, nhân thịt, hẹ, trứng, tôm khô, còn ngon hơn bánh bao  nữa."
"Không ăn,  ăn." Ông Mã lắc đầu lia lịa.
"Ông nhớ tới nhé."
Thấy cô định , ông Mã mới : " thật sự  thể chữa khỏi cho  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-73.html.]
Kiều Niệm Dao dừng bước, xua tay,  rời .
"Ông Mã, ai ,   mang bánh bao cho ông?" Hai bác sĩ còn  của trạm y tế tò mò hỏi.
"Là cháu dâu của bí thư chi bộ cũ của đại đội Hồng Kỳ, chồng con bé là quân nhân,  nhiệm vụ chân  thương,  đưa về,   hồi  từng đến tìm  ,     chữa , con bé vẫn  từ bỏ." Ông Mã .
Nói  liền hiểu,  chút thương hại: "Còn trẻ  mà."
Ông Mã im lặng, chỉ ăn một cái bánh bao, phần còn  chia cho bọn họ: "Hai  cũng nếm thử xem."
"Người  tặng ông, bọn cháu  thể ăn ." Hai bác sĩ trẻ tuổi, một nam một nữ, ngượng ngùng .
"Ăn , để nguội ăn  ngon.
Hai  liền cầm lấy một cái, đều khen: "Ngon quá, nhân cũng nhiều."
" là ngon thật, con bé  chuyện gì qua nhờ,   ở đây, các cháu cũng giúp con bé một chút, con bé cũng  dễ dàng."
Hai bác sĩ trẻ tuổi gật đầu: "Nhất định, nhất định."
Buổi trưa, ông Mã  đến.
Kiều Niệm Dao mang sủi cảo qua: "Ông sợ  ỷ   ? Bảo ông tới ông  tới, sủi cảo mới  lò là ngon nhất, bây giờ thì kém hơn một chút."
Ông Mã liếc cô một cái: "Cháu  đưa  cũng  trả  tiền."
"Thanh Phong  tiền an trí, chút tiền đó ông giữ mua ít đồ ăn no uống say là ." Kiều Niệm Dao đổ sủi cảo  trong chén cho ông, một chén sủi cảo lớn: "Nhân lúc nóng ăn nhé,   về ."
Cô  ở  lâu, lập tức rời .
Ông Mã ngửi mùi, mũi giật giật,  chén sủi cảo , động đũa,  ăn  lẩm bẩm: "Không ăn lãng phí,   chữa   . Ồ, tay nghề cũng  tệ lắm, còn rộng rãi, cho một chén lớn như ."
Buổi tối.
Ông Mã tránh , vác xẻng sắt  ngoài.
Đi  một đoạn, ông dừng , nhàn nhạt : "Được , đừng  theo nữa,   ."
Đợi hơn mười giây, vẫn   động tĩnh gì, ông Mã mới vác xẻng  tiếp.