Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Quả nhiên đến tối thì Tống Thanh Phong  với cô: "Anh  mới sang phòng bác cả, bác cả  với  là mấy đứa nhỏ lớn , cũng hiểu chuyện cả  nên nếu em ở nhà thì  thể trông bọn trẻ, còn nếu em    thì cũng  thể đưa bọn trẻ đến trường mẫu giáo."
Kiều Niệm Dao  hiểu: "Bác cả  về quê ?"
Tống Thanh Phong gật đầu: " , bà    thể cứ mãi để chúng  nuôi bà  ."
Kiều Niệm Dao : "Sao  thể  thế chứ, mấy năm nay ít nhiều gì cũng  bác cả giúp đỡ nhiều mà."
Lúc đầu bác cả Tống  thành phố  tự mang lương thực theo nhưng họ   vui,  thể  chuyện bác cả  phụ giúp họ mà còn  tự mang theo lương thực .
Tuy rằng mấy năm nay ăn ở đều tính là của trong nhà nhưng chuyện chăm sóc ba đứa trẻ thì thật sự  công lao  lớn của bác cả Tống.
Bằng  chỉ với một  cô thì thật sự cô chăm  nổi, cô cũng   ba đầu sáu tay.
Bởi vì bây giờ bọn trẻ  đến cái tuổi chạy nhảy  thì mới  thể xem như  nhẹ nhàng hơn chút. Lúc    bò hoặc  mới học  thì chỉ cần lơ đãng chút thôi    chúng bò   mất.
Cũng chính do Kiều Niệm Dao  phần mềm, nếu  cô cũng  gánh nổi. Một đứa cũng đủ mệt lắm , bởi vì trẻ con thật sự  sức khỏe  dồi dào.
Có một đoạn thời gian, chỉ cần Đại Hoàng  thấy ba chị em chúng thì cũng cụp chặt đuôi. Cái gì mà túm lông véo lông, mấy chuyện  cũng bỏ , Tinh Tinh còn thích chui  trong ổ chó của Đại Hoàng ngủ cùng Đại Hoàng, thậm chí  thấy Đại Hoàng ăn cơm thì thằng bé cũng thò đầu  nếm thử hai ngụm.
Hơn nữa cũng  ở yên trong nhà , ăn cơm no xong thì sẽ bò  bên ngoài chơi. Nếu   dị năng của cô và rượu ngâm nhân sâm để tẩm bổ thì đoạn thời gian đó bác cả Tống  tiều tụy   nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-791.html.]
TBC
 mà bà  cũng  hề  một câu oán giận nào, thậm chí còn bảo nếu họ  thì  thể sinh tiếp.
Sau  bà   họ   sinh thêm nữa, ba đứa con    thì bà  cũng   gì thêm, còn cảm thấy yên tâm  nhiều, chủ yếu là bà  sợ cơ thể của Kiều Niệm Dao sẽ để  di chứng.
Tuy rằng là bác cả nhưng chủ yếu bà    vai của  chồng, Kiều Niệm Dao sống cùng bà  cũng  . Bây giờ  bà   về quê nên cô cảm thấy luyến tiếc.
Tống Thanh Phong cũng   nhưng  cũng : "Anh thấy ý của bác cả là  về quê."
Bác cả  nghĩ sẽ sống mãi trong nhà của ,    tăng thêm gánh nặng cho , bà   đây   chuyện  nên .
Là cháu trai của bà ,  thời gian thì về quê thăm bà  cũng    .
"Ngày mai em sẽ  chuyện với bác cả." Kiều Niệm Dao .
Ngày hôm  Kiều Niệm Dao đến phòng bác cả để  chuyện .
"Bác cả, bác đừng cảm thấy ở nhà chúng cháu sẽ  tăng thêm gánh nặng cho chúng cháu,  bác ở đây giúp đỡ chúng cháu  vui, cũng  an ."
Bị giữ  nhưng trong lòng bác cả Tống  thoải mái, bà  cũng  đây là những lời thật tâm từ tận đáy lòng của cháu dâu nên  : "Bác cả  các cháu  chê bác cả,  các cháu  hiếu thuận nhưng thật sự bác cả nên  về quê ."
Vốn dĩ bà   trong thành phố để chăm sóc các cháu nội, nhưng giờ các cháu nội đều  lớn  cũng  hiểu chuyện, nên đương nhiên bà    về thôi.