Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Không đợi Kiều Niệm Dao  gì, bên ngoài tiếng truyền đến tiếng sốt ruột của bác Tống.
Bác Tống  ngủ một giấc ngủ trưa, mới thức dậy   thấy tin tức hai chân cháu trai tàn tật ,   bộ đội đưa trở về.
Quả thực là sấm sét giữa trời quang cũng  quá đáng bằng.
Người dìu bà  là cháu dâu lớn Lâm Hiểu Hồng, cô  vội : "Bà nội bà đừng vội vã,  chừng là  trong thôn khuếch đại cũng  chừng."
Có điều hai  còn   ,   tiếng kêu oang oang của Đại Hoàng ngăn  .
Kiều Niệm Dao  : "Đại Hoàng, để bác ."
Thấy chủ nhân lên tiếng, con ch.ó Đại Hoàng hung hãn  mới thu răng nanh   lui về, để cho bác Tống cùng Lâm Hiểu Hồng  chặn ở ngoài cửa bước .
Bác Tống là bà cụ nhỏ nhắn, gầy gò  lão luyện,  khi   liền vội vàng : "Thanh Phong  xe bộ đội đưa về ? Thật  giả ?"
"Bác , cháu ở trong phòng." Tống Thanh Phong hô lên.
Lâm Hiểu Hồng   tình hình bên trong thế nào,  tiện bước  trong: "Thím họ , chú họ chú ..."
Lâm Hiểu Hồng chính là  của Đại Đậu.
Kiều Niệm Dao : "Anh   ."
TBC
Lại  bác Tống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-9.html.]
Bà    nhà liền  thấy cháu trai đang dựa  vách tường, dáng vẻ tuyệt vọng  còn gì luyến tiếc đó,   đắp kín chăn,    chân    .
Môi bà  run rẩy: "Sao mới trở về   ? Có  quá mệt ?"
"Lúc cháu  nhiệm vụ, chân  kẻ địch đánh trúng,  tàn phế ."
Tống Thanh Phong  bác  chắc chắn   thấy lời  trong thôn truyền  , vốn  che giấu chuyện  trở thành  tần tật  nữa.
Bác Tống vén chăn lên  xem, hai chân của cháu trai cứ bày  như ,   dường như   vấn đề gì,  từ bỏ ý định : "Có  là nhầm lẫn gì ? Đây   vẫn khỏe mạnh ,   thể tàn phế ?"
Tống Thanh Phong  lên tiếng.
Bác Tống  cháu trai lớn  từng  hăng hái bây giờ thành  thế , nước mắt suýt chút nữa  kìm chế .
Sao bà     tính tình của cháu trai  chứ?
Anh   thể lấy chuyện   để  đùa.
  nhanh  phản ứng , nhanh chóng lau nước mắt, gượng  : "Có gì quan trọng chứ? Chỉ cần cháu khỏe mạnh trở về, là đủ !"
Vẻ mặt Tống Thanh Phong thẫn thờ: "Cháu , bác  cần an ủi cháu."
Thấy dáng vẻ cháu trai mất  đấu chí, ý chí đổ nát thế .
Trong lòng bác Tống vô cùng đau đớn.
Cháu trai  khổ quá.