Dĩ nhiên cô cũng   hứng thú hành hạ  khác, chỉ nghĩ là từ từ giải quyết là , chẳng  bây giờ  bắt đầu  ?
Hà Quang Vinh đặc biệt mang quà đến cảm ơn,  ngớt lời khen ngợi,  quả nhiên danh sư xuất cao đồ, xứng đáng là đồ  do thầy Mã dạy dỗ!
Kiều Niệm Dao dặn dò một  điều cần thiết, cũng   vấn đề gì lớn khác, chỉ cần   chú ý bảo vệ chân là .
Sau Tết Nguyên tiêu, thời gian nhập học đại học cũng sắp đến.
Sau khi Tống Thanh Phong đón bác cả Tống và Triệu Thanh Ngọc đến, cả nhà thu dọn đồ đạc, cùng Tạ Vân Vân và con trai, cùng  trở về thành phố tỉnh.
Mặc dù Kiều Niệm Dao là  khá dễ thích nghi, nhưng cô cũng  sở thích riêng.
So sánh giữa nông thôn, huyện và thành phố tỉnh, cô thực sự thích thành phố tỉnh hơn.
Điểm    gì  nghi ngờ.
Nông thôn và huyện thỉnh thoảng về một chuyến là  , nhưng ở thành phố tỉnh  thể sống lâu dài.
Kiều Niệm Dao cũng thực sự  ý định như , cô  định đưa bọn trẻ về quê nữa, hộ khẩu cũng  chuyển đến đây,   sẽ sống ở đây.
Tống Thanh Phong   ý kiến gì về điều .
Vợ thích ở   cũng ủng hộ, miễn là đừng bỏ   là .
Anh cũng đến thăm Tiền Kính và Hồ Ngọc Điệp, hai  bán hàng offline.
Tiền Kính bây giờ gặp mặt là gọi , Hồ Ngọc Điệp cũng gọi  họ, giới thiệu với đồng nghiệp cũng như .
Mà cũng trong thời gian ngắn , 30 chiếc đồng hồ của Tống Thanh Phong  bán  một nửa.
TBC
Đều là thông qua hai  họ bán .
Ngoài tiền lương, hai  còn kiếm thêm  một khoản tiền kha khá,   thể  gọi  cho ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-mang-khong-gian-tru-do-xuyen-ve-500-nam-truoc/chuong-982.html.]
Tống Thanh Phong bán thêm ba chiếc đồng hồ cho Hồ Ngọc Điệp.
Anh cũng giao hai chiếc cho Tiền Kính, với Tiền Kính là ký gửi chia hoa hồng, còn với Hồ Ngọc Điệp là bán trực tiếp,  còn  cô  tự xử lý.
Ban đầu Hồ Ngọc Điệp còn  do dự, bây giờ thì  chút do dự nhận lấy.
Dù là lúc nào,  gan  sẽ no đủ,  nhát gan sẽ c.h.ế.t đói.
Xử lý xong những chuyện , Tống Thanh Phong trở về tạm biệt vợ con.
Bọn trẻ thì  ,  mua cho chúng chocolate,    ba  thăm các con,  ở bên  lâu như , nên bọn trẻ đều chấp nhận việc chia tay như một phần của cuộc sống, coi như  thích nghi.
 Tống Thanh Phong  luyến tiếc vợ.
"Lần  trở về,    cô đơn gối chiếc ." Tống Thanh Phong ở trong phòng, ôm vợ  nỡ rời xa.
Kiều Niệm Dao thời gian   "ăn no" , từ khi về huyện đến nay gần nửa tháng,   đêm nào  yên phận, đêm nào cũng  "giao bài tập": "dọn kho lương thực", đặc biệt giày vò .
Vì , cho dù  chia tay trong thời gian ngắn, cô cũng   gì luyến tiếc.
 đây   là điều   , nên Kiều Niệm Dao đặc biệt dựa  lòng  như một  phụ nữ nhỏ bé, dịu dàng : "Khi nào chúng  mới   xa  nữa?"
Câu  thực sự "sát thương" Tống Thanh Phong.
Anh ôm chặt cô: "Vợ, em hãy cho  thêm chút thời gian,  thứ sẽ nhanh chóng thôi."
Kiều Niệm Dao chỉ  tỏ  yếu đuối một chút, chứ   tạo áp lực cho ,  đến đây là đủ .
Tống Thanh Phong liền  về  việc.
Kiều Niệm Dao  quan tâm  nữa, dẫn bọn trẻ đến khu nhà tập thể tìm sư phụ.
Ông cụ cũng ở đó, ông  Tinh Tinh ôm chân mè nheo vì Tết  về, ông cũng  hiền hậu, buổi tối cũng  cần về nhà ăn cơm, trực tiếp ăn ở đây là .
Ăn xong mới về nhà.