"Ai quan tâm các    như  , tóm  chúng   từng thấy dị năng giả  lành nào!"
"Anh   gì?" Cố Trì bắt  thông tin trong lời  của ông , ngẩng đầu lên: "Thây ma tấn công khu an  của các ?"
Người đàn ông  vết sẹo khựng ,   tại     đột nhiên hỏi như .
Ông   kiên nhẫn : "Thì ?"
"Vị trí cụ thể là ở ,  thể  cho chúng   ?"
"Dựa  ?"
Người đàn ông liếc  mấy cô gái phía , đặc biệt  Trì Anh  ngoại hình nổi bật nhất lâu hơn vài giây.
Ông  chỉ  Trì Anh, vẻ mặt đau xót : "Quả nhiên dị năng giả chẳng  một kẻ  nào,  hại cô gái nhà lành thành  thế !"
Cố Trì nhíu chặt mày.
Bỗng nhiên  chỉ trích, Trì Anh: "..."
Cô cúi đầu  bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng của , còn  làn da vẫn  .
... Cô, cô  hại thành  thế nào?
Lục Vân Phi  nhịn  nữa.
"Các   năng cho cẩn thận, cô  là đồng đội của chúng ,   như các  nghĩ ."
Sắc mặt Cố Trì cũng  mấy dễ ,   với Trì Anh: "Trì Anh, em lên xe  ."
"Vâng..."
"Khoan !" Người đàn ông  vết sẹo đột nhiên kích động.
"Các    gì... Trì Anh?" Đôi mắt ông  đột nhiên sáng lên,  chằm chằm Trì Anh.
"Anh   em tên là Trì Anh?"
Không chỉ  ông , thái độ của hai  đàn ông lạnh lùng  theo phía  cũng  đổi một trăm tám mươi độ. Họ phấn khích : "Em tên là Trì Anh?"
"Ờ...  ." Trì Anh lùi  vài bước,  chút bối rối  họ.
Người  cuối cùng đột nhiên lấy  một túi bánh quy nén từ trong túi của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-116.html.]
"Cái tên bên trong ,   là em ?"
Trì Anh  cảm thấy   từ khi   lấy  túi bánh quy nén đó, lúc   thấy mấy chữ to đùng trong túi, cô càng thấy tối sầm  mắt.
Xong đời...
Cố Trì nhíu mày, cầm lấy cái túi liếc .
Một túi bánh quy nén, thứ rác mà  bình thường sẽ vứt  nhưng    giữ gìn  cẩn thận. Thậm chí còn  cẩn thận vệ sinh sạch sẽ vụn bánh bên trong, gấp gọn gàng.
 thứ gây chú ý nhất, chính là ở mặt trong của túi, dòng chữ "Người quyên góp: Trì Anh." ở  cùng.
Cố Trì nheo mắt, vô thức liếc  về phía Trì Anh.
Trì Anh ngẩng đầu  trời,  ngừng tự an ủi bản .
"Là em ?" Cố Trì hỏi.
"Không,  ."
"Tại  bên trong   tên em?"
Da đầu Trì Anh tê dại.
"Cũng, cũng  thể là trùng tên thôi. Tên của em cũng khá phổ biến."
"Em  bậy, cái tên  đặc biệt và  như !" Người đàn ông  vết sẹo nghiêm túc phản bác.
Trì Anh: "..."
"Ừm, đúng là  phổ biến lắm." Cố Trì gấp  cái túi, trả  cho  đàn ông đó.
" mà, chắc   là cô ."
Trì Anh lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận  sắc mặt của Cố Trì. Kết quả là vô tình chạm  ánh mắt   đang  về phía .
Cố Trì   gì, chỉ  cô bằng ánh mắt sâu xa.
"Ồ..." Người đàn ông  chút tiếc nuối.
Thật đáng tiếc, còn tưởng  thể  lời cảm ơn với ân nhân  cho họ thức ăn.