Trì Anh:...
Cô cúi đầu,  bàn  mặt bày những lát chanh ngâm  thái và bày  đĩa, trông như  để ở đây chờ cô từ lâu .
Trì Anh mím môi, đưa tay lấy một miếng bỏ  miệng.
Ngồi đợi một lúc, cô  dậy.
Luôn cảm thấy, cứ   chờ đợi như   chút ngại ngùng.
Cô đến bếp, thò đầu hỏi: "Anh cần em giúp gì ?"
Cố Trì  đầu ,  : "Anh lo ."
"Ồ."
Do dự một chút, Trì Anh vẫn   khỏi bếp. Đến ăn chực, ít nhất cũng  giúp đỡ một tay chứ?
 tốc độ  việc của Cố Trì còn nhanh hơn cô tưởng tượng, rửa rau thái rau, động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi,    cho cô cơ hội chen chân  giúp đỡ.
Động tác của  quá  mắt, Trì Anh vô thức  chằm chằm  lâu. Đến khi  hồn mới đột nhiên phát hiện tầm mắt của    từ lúc nào  chuyển sang khuôn mặt của Cố Trì.
Ánh mắt cô dừng  ở khuôn mặt nghiêng của Cố Trì  cúi đầu, quan sát một lúc.
Cô tuyệt vọng : Hệ thống  đúng.
[Cái gì?]
Trì Anh: Anh   trai thật.
[...]
Cô sa ngã nhanh quá.
Cho đến cuối cùng, Trì Anh cũng  tìm  cơ hội giúp đỡ gì. Để giảm bớt cảm giác tội , khi cơm nấu xong, cô nhanh chóng giúp bưng bát đũa  bàn ăn.
Cố Trì  đối diện cô, khi sắp ăn xong,  đột nhiên  dậy khỏi chỗ ,    bếp.
Trì Anh  .
Anh   gì ?
Một lát , Cố Trì   khỏi bếp, hai tay bưng một cái chậu sắt  lớn.
Anh đặt cái chậu  tay xuống bàn, tùy ý : "Ăn chút hoa quả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-172.html.]
Trì Anh  thoáng qua, bên trong đựng đầy những quả dâu tây đỏ tươi  ,  tươi, đựng đầy một chậu lớn.
Cô kinh ngạc : "Sao   trồng  nhiều thứ thế?"
"Trước đây khi quản lý nhà kính, Lục Vân Phi  đến xem một . Tổng bộ   nhiều hoa quả,   nài nỉ mãi,  mới trồng một ít."
Trì Anh nghẹn lời, đột nhiên nhớ đến sáng nay Lục Vân Phi nâng niu như bảo vật cái bát nhỏ đựng dâu tây.
Thì  là Cố Trì cho  ...
Cô cúi đầu,  cái chậu sắt to đùng  mặt mà cô  dùng hết sức mới nhấc lên .
"..."
So sánh với cái bát nhỏ mà sáng nay cô còn thèm thuồng, đột nhiên thấy   hổ.
[Chậc chậc.] Hệ thống  sợ chuyện lớn, cố ý xuất hiện để châm chọc vài câu, [Thật sự là thiên vị quá đáng.]
"Nhiều quá... Em ăn  hết." Cô thì thầm.
Cố Trì  một tiếng: "Vậy thì mang về."
"Ồ~"
Trì Anh cúi đầu . Tay  cô cầm bát cơm của , tay trái cầm dâu tây do Cố Trì trồng,  bàn còn bày chanh ngâm do  .
Trì Anh: "..."
Ăn của   thì miệng mềm, cầm của   thì tay mềm.
Ngẩng đầu lên, Cố Trì  dịu dàng với cô, trong mắt là sự ấm áp mê hoặc khiến    thể từ chối.
Một lúc lâu .
Cô đột nhiên cúi đầu, giọng   nhỏ: "Anh    đó... cái đó…"
"Thử xem, hình như cũng ."
Hoàn chính văn.
Hai  mới ở bên   vài ngày thì  thể ở bên  yên .
Cố Trì còn đang bối rối vì câu "Thử xem." của Trì Anh thì   tổng bộ cử   nhiệm vụ.