"Chị..." Trì Anh khẽ gọi cô một tiếng.
Người phụ nữ vốn  sắp ngủ  . Khi con  đói bụng, ngủ là cách  nhất để giảm tiêu hao năng lượng, vì  cô  dễ buồn ngủ.
Cô gái dụi mắt, mơ màng : "Sao..."
Lời còn  dứt,  phụ nữ chỉ cảm thấy trong lòng   nhét một thứ gì đó lớn và mềm mại. Hương thơm tỏa  từ thứ đó là thứ mà cô gái cho rằng cả đời   sẽ   cơ hội ngửi thấy nữa - hương thơm của bánh mì!
Cô gái kinh ngạc mở to mắt, hương thơm của lúa mì và đường  khi nướng xộc thẳng  mũi, khoang miệng  ngừng tiết  nước bọt thèm thuồng.
Thơm quá!
"Chị, nhẹ thôi..."
Người phụ nữ lập tức hiểu ý, cô do dự một chút nhưng vẫn nhịn  nuốt ngay miếng bánh mì  miệng. Đối với bất kỳ ai, vật tư đều  khan hiếm, cô  ăn nhiều hơn một miếng, cô gái nhỏ  sẽ  chịu đói nhiều hơn.
Trong bóng tối, Trì Anh dùng khẩu hình  với cô .
Nhanh lên! Ăn !
Cô chớp mắt với  phụ nữ,  hiệu rằng  cần lo lắng cho .
Dưới sự cám dỗ của hương thơm ,  ai  thể cưỡng  . Người phụ nữ cắn một miếng thật to, cố hết sức nhai nhẹ nhàng.
Hương thơm của lúa mì, còn  vị ngọt...
Khoảnh khắc thức ăn  nuốt , cô gần như  kìm  sự vui sướng trong lòng.
Và Trì Anh cũng như ý  thấy âm báo của hệ thống.
[Giá trị thánh mẫu cộng một, điểm tích lũy cộng một trăm.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-nu-phan-dien-cu-thich-gia-lam-thanh-mau/chuong-34.html.]
Mắt cô sáng lên.
Có tác dụng!
Có tác dụng!
Cô   phụ nữ tóc xoăn ăn hết một phần ba ổ bánh mì,   đút cho đứa trẻ nửa ổ còn . Phần còn   ấn bẹp dí nhét  đệm.
Chiếc đệm trải  bẩn nhưng bây giờ  ai để ý đến điều đó.
Giấu nốt phần bánh mì cuối cùng,  phụ nữ cẩn thận ngẩng đầu  Trì Anh, thấy ánh mắt sáng lấp lánh  , trong lòng liền ấm áp.
Cô gái vội cúi đầu, che  hốc mắt ướt đẫm nước mắt.
Thấy  ăn xong, Trì Anh cũng  dậy, khom  lặng lẽ rời khỏi góc. Trong bóng đêm, những  ở xa hơn một chút gần như  chú ý đến hành động của cô, Trì Anh  dễ dàng di chuyển đến bên một cô gái trẻ khác   hình  gầy gò.
Cô gái nhận  cô, còn tưởng Trì Anh ngủ  quen ở góc  đổi chỗ. Xét cho cùng, theo góc  của cô , Trì Anh giống như một tiểu thư  từng chịu khổ trong ngày tận thế,  quen ngủ ở nơi bẩn thỉu như  cũng là chuyện bình thường.
Bản  cô gái   là    ơn. Nếu hôm nay  ăn thêm thứ gì, cô gái sợ  thực sự sẽ c.h.ế.t đói. Người   cho cô  một miếng cơm, cô  e rằng sẽ  từ chối bất kỳ yêu cầu nào.
Cô mặt  biểu cảm, đang chờ Trì Anh đưa  yêu cầu.
"Ưm..."
Miệng cô bất ngờ  nhét một thứ gì đó  mềm.
Điều   đột ngột, cô giật , gần như theo bản năng  nhổ  nhưng khoang miệng và khoang mũi nhanh chóng phản ứng   thứ trong miệng  là gì.
Thức ăn! Hơn nữa, đó là ổ bánh mì tươi mà cô  lâu    thấy!
"Suỵt..." Trì Anh đưa ngón tay lên môi.