Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 202: Không Có Việc Gì Thì Cũng Phải Chọn Việc Mà Làm

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:37:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiễn khách xong, Cố Cẩn Hành khóa kỹ cổng sắt ngoài sân nhà chính, đóng cửa cẩn thận.

Trong phòng khách, đang sofa, đợi .

Bùi Dữ lên tiếng:

“Bảo là 7 giờ tới, giờ hơn 5 giờ .”

Cố Cẩn Hành kéo quần short, xuống:

“Thời gian chắc chắn . Với cái kiểu ngạo mạn đó, bọn họ khi tới sớm để gây khó dễ, hoặc cố tình tới trễ cho chờ dài cổ.”

Ôn Xu chớp chớp mắt, vẻ buồn:

“Vậy tối nay ăn cơm trễ hả?”

duy nhất lo chuyện — mà cũng chỉ lo là ăn .

Bùi Dữ xoa đầu cô:

“Không . Cứ ăn như bình thường, bọn họ đến thì kệ, để bọn họ chờ.”

Thực họ bắt đầu chuẩn bữa tối, tầm 6 giờ là ăn . Trước 7 giờ chắc xong hết.

Bữa tối hôm nay cả rau lẫn thịt, ít nhất bốn món một canh. Nếu mấy tới đúng lúc họ đang ăn, thì cũng chỉ thể ngửi mùi mà thèm thôi.

mấy đến thì ngăn cũng chẳng .

Tiêu Dã dậy:

“Vậy tiếp tục nấu , đói lắm .”

Cố Cẩn Hành gật đầu:

“Cố nhanh chút. Tối nay chủ yếu là hải sản, đồ rửa xong là nấu luôn .”

Bùi Dữ cũng dậy:

“Anh cùng. Xu Xu ở đây chơi tí, đừng ngủ nữa nhé?”

Ôn Xu tỉnh dậy là bắt đầu đói, nên giờ chắc chắn buồn ngủ. Cô ôm Tiểu Bình Quả, cúi đầu vuốt ve lông nó.

May mà Tiểu Bình Quả hiền, cô vuốt kiểu gì cũng cáu, cũng giơ móng .

Nhà bếp cũng nhỏ lắm, nhưng ba đàn ông chen thì chật.

, tốc độ nấu vẫn nhanh hơn hẳn.

Chưa tới 6 giờ, món dọn bàn.

Có điều, càng gặp ai thì đó càng dễ đến.

6 giờ rưỡi, đang ăn nửa bữa thì cổng sắt ngoài sân vang lên — rung mạnh.

Còn thấy tiếng cãi vã, ầm ĩ ngoài . Hình như ít nhất hai, ba .

Cố Cẩn Hành nhíu mày, mặt lộ vẻ khó chịu. Tiêu Dã còn buông đũa xuống, trông đầy bực bội.

Bùi Dữ thì vẫn bình tĩnh, gắp hai con tôm lột sẵn cho Ôn Xu bỏ chén cô:

“Đừng lo, ăn tiếp . Ăn no hẵng tiếp chuyện.”

Họ mặt, mấy hống hách cũng chỉ thể trèo tường hoặc phá cửa mà . Nếu thì họ cớ để “dạy dỗ”.

Nếu mấy xông mà chịu về với nhóm Trần Mộng Mộng, cũng giúp nhóm cắt đứt quan hệ với hàng xóm. Sau đụng độ đắc tội với của căn cứ Vị Lai, cũng sợ liên lụy hàng xóm.

Xem thử hàng xóm chọn phe .

Dù gì cũng chỉ mới gặp một , quen gì.

Ngoài cửa ồn ào đến mức ăn nổi nữa. Ôn Xu cũng no 80%, thêm hai con tôm là ngừng ăn.

Cố Cẩn Hành cũng ngừng, ôm Tiểu Bình Quả lên lầu, nhốt lồng sắt.

Số thức ăn còn cơ bản là Tiêu Dã xử lý hết.

Khi Tiêu Dã còn đang ăn, đám ngoài sân vẻ tạm rút lui, còn tiếng động nữa.

Chờ Tiêu Dã ăn xong, Cố Cẩn Hành và Bùi Dữ cùng dọn bàn, đem chén bát bếp.

Chưa kịp rửa, cổng gõ mạnh nữa, phiền.

Tiêu Dã vứt miếng khăn rửa chén trong tay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-202-khong-co-viec-gi-thi-cung-phai-chon-viec-ma-lam.html.]

“Ra đối mặt luôn hả?”

Cố Cẩn Hành:

cùng.”

Bùi Dữ lau tay:

“Ra , nhưng cần đánh.”

Tiêu Dã:

“Rồi.”

Nếu Bùi Dữ thế, khi Tiêu Dã lao đ.á.n.h luôn .

Anh mặc vẫn là cái áo ba lỗ rộng màu xanh quân đội, dáng cao, đầu cắt ngắn, gương mặt điển trai nhưng đầy sát khí. Mới thôi cũng khiến khác dám đối diện.

Tiêu Dã , khí thế hầm hầm. Cố Cẩn Hành . Vừa mở cửa chính, hai đối mặt luôn với đám ngoài sân.

Ngoài cổng bảy — sáu nam một nữ. Cô gái ôm một tập tài liệu, trong túi áo sơ mi còn cài hai cây bút.

Ai nấy đều tỏ rõ thái độ kiêu căng, như thể khác bằng nửa con mắt.

thấy Tiêu Dã, thái độ mấy đó đó đổi rõ rệt — bắt đầu nghiêm túc hẳn.

Cô gái nháy mắt với Tiêu Dã, giả lả:

“Ơ, trai thế thì sớm chứ? váy mà đến ~”

Người đàn ông bên cạnh hừ lạnh:

“Lại lòng hả?”

Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đến gần, chỉ cách đám một cánh cổng sắt.

Cô gái giờ mới để ý tới Cố Cẩn Hành, ánh mắt đào hoa đảo qua còn cố tình ném cho một cái liếc đầy ẩn ý.

:

“Đẹp trai ghê đó, hai ơi mở cửa cái . Bọn của căn cứ Vị Lai, tới điều tra thông tin về những dị năng tự do lang bạt mà~”

Người đúng, ai tươi thì khó mà ghét .

Huống chi khi gặp mặt, nhóm cũng bớt kiêu ngạo chút. Dù ánh mắt vẫn chả mấy thiện cảm, nhưng ráng nhịn một chút thì vẫn chịu .

Cố Cẩn Hành định mở cửa thì đám bất ngờ đẩy mạnh trong.

Anh và Tiêu Dã phản xạ nhanh, cùng lùi hai bước để tránh cửa đập trúng.

Cố Cẩn Hành liếc lạnh bọn họ một cái, nụ biến mất.

Cô gái vẫn hì hì:

“Ơ kìa, đừng giận, chỉ đùa tí thôi mà. Anh tên gì thế?”

Cố Cẩn Hành mặt lạnh:

“Vào , mời.”

Một tên đàn ông chen , cố tình húc vai , giọng giễu cợt:

“Nhìn cũng đấy, nhưng chắc yếu lắm.”

Vừa dứt lời, Tiêu Dã tiến lên một bước, tông thẳng , còn dùng khuỷu tay thúc mạnh mạng sườn.

Tên đau quá kêu lên, định nổi khùng, nhưng đầu thấy là Tiêu Dã thì nín thinh. Nhìn đồng bọn chẳng ai định giúp, chỉ còn c.ắ.n răng nhịn.

Cố Cẩn Hành chỉnh kính, mặt lạnh lùng theo . Tiêu Dã dẫn đường.

Tiêu Dã giờ đang cực kỳ bực, mặc kệ bọn là ai. Chân bước dài, mấy bước trong nhà. Cô gái , mang giày cao gót lộp cộp chạy theo.

Tiêu Dã lạnh giọng gọi:

“Bùi Dữ, bọn họ tới .”

Bùi Dữ dậy từ sofa, che Ôn Xu phía , khẽ gật đầu với đám mới tới:

“Mời .”

Ban đầu tưởng trong nhà chỉ hai , ngờ tới bốn.

 

Loading...