Trần Cạnh Ngôn: [Mấy tưởng đang trồng hoa ? @Miêu thấy xương rồng là hợp nhất, dễ sống! Trời gì mà nóng khiếp!]
Trần Cạnh Chi: [Thời buổi cây cối cũng còn theo mùa nữa …]
Miêu: [Hiểu , cảm ơn nhé.]
Ôn Xu gần , “Vậy là em trồng gì cũng hả?”
“Ừ,” Bùi Dữ thấy cô cẩn thận, dứt khoát bế cô lên, “Chỉ là trong gian của hạt giống hoa, đợi mấy hôm nữa gom vật tư tìm.”
Ôn Xu chớp chớp mắt, “Không vội , giờ quan trọng là khoai lang đỏ nhỏ của em thôi.”
Hai lên cầu thang tầng hai, ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào thơm nức.
Mắt Ôn Xu sáng rực, cô l.i.ế.m môi một cái, “Nhất định là Cố Cẩn Hành đang nấu món gì đó ngon lắm, ngửi thơm kiểu chắc là món chè cao lương với đường.”
Bùi Dữ khẽ, “Nhắc đến ăn là em hào hứng hẳn lên.”
Ôn Xu phản bác liền, “Tiêu Dã cũng mà, cũng ham ăn đấy chứ!”
Người đang cô nhắc đến, lúc đang gác cửa bếp.
Cố Cẩn Hành đang nấu chè, Tiêu Dã thì chẳng giúp gì , chỉ thèm, nên cửa chằm chằm.
Tiêu Dã : “Anh nấu gì ? Ngửi thơm quá trời!”
“Không nấu cho ,” Cố Cẩn Hành liếc một cái, “Cậu thích ăn ngọt thế , vẫn giữ cơ bắp ?”
Tiêu Dã lơ câu , “ là nấu cho Xu Xu chứ gì, nhưng mấy ăn, cuối cùng ăn hết ?”
Cố Cẩn Hành: “Chè đậu xanh, bỏ thêm cao lương. Món ăn ngon nữa.”
Trời đang nóng bức, dễ cáu bẳn, dễ nổi nhiệt, miệng đắng, tâm trạng cũng dễ nặng nề. Nên ăn mấy món mát để hạ nhiệt thì hợp lý.
Tiêu Dã nhiệt tình bước , “Vậy để tui nếm thử xem ngon .”
Cố Cẩn Hành bất lực, “Còn nóng bỏng tay, định uống cái gì mà uống?”
Tiêu Dã ngớ , ngạc nhiên : “Ủa tự nhiên c.h.ử.i ? Anh lúc nào học kiểu chuyện… dân dã ?”
Cố Cẩn Hành cũng hối hận khi buột miệng, đúng là đám ảnh hưởng .
“Đi ngoài , đừng vướng chân trong bếp.”
“Anh Cẩn Hành!” Ôn Xu từ lầu chạy xuống thấy đang nấu đồ ăn, mừng rỡ gọi, “Anh đang nấu món gì ngon !”
Từ lúc Ôn Xu còn là mèo nữa, cô thiết nhất với Bùi Dữ, nhưng câu gọi “” khiến cả đám khựng .
Tiêu Dã là phản ứng nhanh nhất, “Ơ Xu Xu, em gọi ảnh là mà gọi ? Anh cũng !”
Ôn Xu chớp chớp mắt.
Cố Cẩn Hành ngày nào cũng chuẩn món ngon cho cô, là riêng nữa, gọi một tiếng “” cũng là lẽ đương nhiên.
Còn Tiêu Dã… Cô nghĩ nghĩ, gọi cũng chẳng .
“Anh Tiêu Dã…!”
“Ơi!” Tiêu Dã đáp ngay, mặt mày rạng rỡ, “Em gái dễ thương quá!”
Bùi Dữ: “…”
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã để ý đến biểu cảm của Bùi Dữ, cùng giới thiệu món ăn với Ôn Xu.
Thực Tiêu Dã thì , chứ Cố Cẩn Hành thật lòng xem Ôn Xu như em gái. Thêm nữa cô là bạn với Tiểu Bình Quả, nên đối xử cũng là điều đương nhiên.
Cố Cẩn Hành: “Chè đậu xanh, thêm cao lương. Giờ thể múc , nhưng vẫn nóng lắm, để nguội bớt mới uống .”
Tiêu Dã: “Vậy cứ múc sẵn bát, để bàn , ăn với bánh bao là .”
Cố Cẩn Hành: “Được .”
Mọi đang bận bịu dọn đồ ăn , còn Bùi Dữ thì gì, chỉ lặng lẽ đặt Ôn Xu lên ghế sofa. Một chút hờn dỗi nhỏ của giấu kỹ, ai phát hiện .
Ôn Xu . Cô tò mò gần sắc mặt , “Sao mặt lạnh ?”
Bùi Dữ: “Không .”
Ôn Xu nâng mặt lên, “Có thật đấy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-209-im-lang-va-hon-doi.html.]
Bùi Dữ: “Em nhầm .”
Thực , Ôn Xu vẫn gọi là “” nào cả.
Cố Cẩn Hành với Tiêu Dã đối xử với cô , gọi “” cũng hợp lý. hiểu cảm thấy vui.
Bùi Dữ thừa nhận đang ghen chỉ vì một chuyện cỏn con như .
Ôn Xu chau mày, suy nghĩ một hồi, thấy đúng là nãy giờ mới lạnh mặt như thế.
Cô thử gọi: “Anh Bùi Dữ…? Anh trai?”
Bùi Dữ cố nín , liếc về phía bếp, khẽ: “Suỵt.”
Nếu Cố Cẩn Hành thì , nhưng nếu để Tiêu Dã , chắc chắn sẽ ầm ầm la lên ngay.
Ôn Xu bĩu môi: “Anh còn giận ? Mà trai em thật , em gọi như thấy kỳ cục ?”
Với , cô Bùi Dữ là trai chút nào!
Từ “” với Bùi Dữ… đơn giản chỉ là “ trai”.
Chỉ là những lời , cô thôi.
Bùi Dữ xoa đầu cô.
Không , , khi cô gọi là “”… chắc chắn sẽ hiểu tầng ý nghĩa khác của từ đó.
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã mang mấy bát chè , bày lên bàn .
Bữa sáng là bánh vàng và bánh bao hấp. Bánh bao đủ phần cho ăn no.
Tiêu Dã sợ nóng, ăn bánh bao húp chè đậu xanh, mồ hôi vã như tắm.
Cậu dậy định lấy thêm mấy viên đá từ tủ đông trong phòng khách.
Vừa dậy, cảm giác ánh mắt ai đó đang chằm chằm – từ cửa sổ ngoài.
Tiêu Dã ngẩng lên, liếc sang nhà bên cạnh, ánh mắt nheo .
Thú vị thật.
Gặp “đồng nghiệp” ?
Nhìn qua thấy thực lực tương đương, thế để phát hiện.
Tiêu Dã theo nhóm Bùi Dữ cũng học khôn hơn nhiều, hành động vội vàng, mà trở sofa, lấy điện thoại gửi tin cho nhóm.
Ôn Xu cũng thấy tin gửi, ngạc nhiên.
Cô tưởng nhóm Liễu Hoan Hoan rời , ai ngờ vẫn còn cử giám sát họ.
Nếu Tiêu Dã, chắc bọn cô cũng chắc phát hiện .
Bùi Dữ xong tin, ngẩng đầu với Tiêu Dã: “Cẩn thận đấy.”
Tiêu Dã gật đầu, bếp, trèo cửa sổ ngoài.
Chuyện nhỏ cũng ảnh hưởng gì mấy đến bọn họ.
Ôn Xu uống xong bát chè, bụng căng căng, dựa sofa chơi điện thoại nghỉ ngơi.
Bùi Dữ thấy cô ăn no vẻ khó chịu, liền xoa bụng giúp cô.
Tiểu Bình Quả hôm qua quậy khá lâu, giờ lười biếng bước từ ổ mèo, lấy cái đuôi mềm cọ chân Cố Cẩn Hành, nhảy lên ghế sofa, gọn bên cạnh Ôn Xu.
Ôn Xu bế nó lên hôn một cái.
Tầm mười phút , Tiêu Dã dẫn theo một đàn ông bước cửa chính.
“Bắt ! Một tên!”
Tiêu Dã lôi phòng khách, quẳng xuống đất.
Tay trói , đ.á.n.h nổi, càng thoát .
Ôn Xu đầu về phía , ai ngờ cũng đang cô chằm chằm, ánh mắt cứ như một con sói đói lâu ngày thấy miếng thịt ngon .
Ánh mắt đó… đáng sợ đến lạnh sống lưng.