Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 213: Thương Anh, Thật Sự Thương Anh Mà

Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:38:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mới vài bước, Bùi Dữ nhận Ôn Xu vẻ vui, liền chậm .

“Sao thế? Hoa đủ hả?”

Ôn Xu lắc đầu, “Không , em thích mà.”

Bùi Dữ bế cô lên cao một chút, hỏi: “Vậy tự nhiên mặt ỉu xìu , hả bé con?”

Rõ ràng lúc nãy còn vui khi hái hoa, giờ buồn bã thế . Chắc chắn là liên quan đến .

Ôn Xu chẳng , cô thấy chuyện ... ngại ngùng. Nói thì sợ Bùi Dữ nghĩ cô rảnh quá điều.

“Đừng linh tinh,” cô nhỏ, “Em buồn.”

Bùi Dữ nhướn mày. Anh còn hiểu cô ? Cô mà buồn, gì qua mặt chứ.

Vừa đến chỗ đậu xe, Bùi Dữ mở cửa , cả hai ở băng ghế để chuyện cho rõ.

Ôn Xu bối rối, “Ơ , cũng ? Ai lái xe?”

“Lái xe thì để tính, lo dỗ em .” Bùi Dữ kéo cô lên đùi , xoa má cô , “Ai chọc em giận, , giải quyết cho.”

Ôn Xu ngước , nhịn nữa.

Ánh mắt của Bùi Dữ dịu dàng quá, để tra hỏi, mà là để vỗ về cô.

Cái sự tự tin và chút tính trẻ con của cô trong mối quan hệ đều là do chiều hư. Bây giờ còn vẻ chiều chuộng cô vô điều kiện, bảo cô mà nhịn .

Ôn Xu lí nhí : “Lúc nãy trời nắng quá.”

thẳng lý do luôn, nhưng vẫn thấy hổ. Cảm giác kiểu “ chiều quá nên sinh hư”.

Bùi Dữ nhíu mày, “Nắng quá ? Bị rát da hả?”

Anh cúi đầu xem mấy chỗ da lộ ngoài của cô, thấy đỏ thôi chứ chẳng gì nghiêm trọng.

“Khônggg,” Ôn Xu ủ rũ , “Ý là… thấy nóng hả?”

Bùi Dữ ngẩn vài giây bật .

“Ra là Xu Xu thương hả?”

Thấy vẫn còn , Ôn Xu trừng mắt: “Anh cái gì mà !”

Bùi Dữ càng tươi: “Bạn trai em da dày, phơi nắng chút xíu . nếu em thấy thương thật thì… bù đắp cho chút ?”

“…”

Ôn Xu giận: “Bùi Dữ!”

Đồ đáng ghét! Cô chuẩn cảm xúc lâu lắm mới định chuyện nghiêm túc mà phá đám!

Cô thở dài: “Anh mệt ? Toàn chiều em quá mức, em chiều hư luôn … Cảm giác giống như đang nuôi con gái chứ đang yêu.”

Bùi Dữ chỉnh mặt nghiêm túc: “Em là mèo con nuôi từ nhỏ đến lớn mà, con gái thì là gì? kiểu đó chỉ là cách thôi, thật sự coi em là con gái.”

Ôn Xu cáu, “Em ! lúc còn đòi ba em nữa đấy!”

Bùi Dữ ho khan. Ở cảnh khác thì gọi cũng chỉ là... tình thú thôi. sợ cô hoảng, nên đành im.

“Em cảm thấy mối quan hệ chỉ nỗ lực, em gì cả. Em thấy áy náy, thấy thương ... đúng ?” Bùi Dữ , “ nghĩ kỹ , chúng ở bên nhẫn cưới, lễ cưới, gì hết, khi em còn thiệt hơn chứ?”

Hả?

Nghe lạ nhỉ?

Ôn Xu ngơ ngác: “ mấy cái đó là để kết hôn mà?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-213-thuong-anh-that-su-thuong-anh-ma.html.]

“Yêu đương cũng cần chứ,” Bùi Dữ mặt tỉnh bơ, “Không tin em hỏi Cố Cẩn Hành xem.”

Cố Cẩn Hành chắc chắn sẽ hùa theo thôi.

“Em bảo là chiều em hư, khi là tại bản hư sẵn đó,” Bùi Dữ , “Người khác chắc gì chịu cái tính khó chiều của em , chỉ chịu thôi.”

Ôn Xu thì thầm: “Thì em vốn định ở bên mà…”

Bùi Dữ mà vui, nhưng vẫn : “Tóm thích em, yêu em, chiều em là chuyện đương nhiên. Trước giờ chúng vẫn như mà, ai gì với em thế?”

Ôn Xu thành thật: “Không ai cả, chỉ là em tự nghĩ thôi. Em cảm thấy ở bên em thật sự vất vả, mà đáng lẽ cần như .”

Bùi Dữ lắc đầu, “Không chuyện gì là ‘đáng lẽ cần’. Nếu thì . Em đừng nghĩ như .”

Ôn Xu nhỏ giọng: “Chỉ là... Cố Cẩn Hành hồi kiểu như bây giờ.”

Bùi Dữ nhướn mày: “Vì lúc đó gặp em thôi. Với Cố Cẩn Hành còn từng yêu ai, đừng , đáng tin.”

Ôn Xu chặn họng, phản bác mà gì.

“Thôi nào,” Bùi Dữ xoa đầu cô, “Anh tưởng chuyện lớn lắm, hóa bé con của tự suy diễn lung tung.”

Thật chẳng cần nghĩ nhiều như thế.

Ôn Xu ý nghĩa thế nào với Bùi Dữ. Từ chỗ là điểm tựa tinh thần, đến mối quan hệ yêu đương, cả tương lai lâu dài . Không ai thể thế .

Còn Bùi Dữ thì thấy đoạn nhạc nền nhỏ xíu hôm nay đáng yêu.

Mèo nhỏ của lớn , quan tâm và thương bạn trai nữa.

Điều đó chứng tỏ, Ôn Xu thật sự coi là một nửa quan trọng của .

Quan hệ của họ, kéo gần thêm một bước.

Bùi Dữ vui khi thể cùng cô trưởng thành trong chuyện tình cảm .

Mà nếu Ôn Xu thương , thì… nên cho một chút “phúc lợi” nhỉ?

Bùi Dữ nhỏ: “Anh em thương , nhưng mấy chuyện vặt đó em cần lo là thương theo cách khác …”

Anh sắp nhịn nổi thật đấy.

Từ “uống canh thịt”, đến giờ vẫn “uống” thêm miếng nào.

Ôn Xu thở nóng rực bên tai, tai đỏ rực hết cả lên.

Đồ xa!

Lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó!

Nếu là , thấy câu , Ôn Xu chắc chắn sẽ hổ chạy mất. bây giờ thì khác… cô thấy mềm lòng.

Thỉnh thoảng, Ôn Xu cũng cảm thấy áy náy. Dù thì… cũng là nhu cầu bình thường mà.

rối.

Ai bảo Bùi Dữ mất kiểm soát quá, giờ cô cũng dám gật đầu bừa nữa.

Bùi Dữ thấy cô d.a.o động, ánh mắt liền sáng lên, : “Được em? Em giúp thì chẳng ai giúp , em nỡ nửa đêm tắm nước lạnh mãi , hả bé con?”

Anh hôn nhẹ lên khoé môi cô, giọng chậm rãi mà đầy dụ dỗ: “Bảo bối, thương mà…”

Câu đó Ôn Xu mặt đỏ bừng.

Cô ấp úng: “Em… đói quá . Mình ăn gì , chuyện để bàn nha?”

Mà thực , từ chối tức là ngầm đồng ý còn gì.

Bùi Dữ nhịn , cúi xuống hôn cô thật sâu.

Loading...