Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 215: Tiểu Miêu Lười Biếng

Cập nhật lúc: 2025-10-20 09:37:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Miêu Đáng Yêu: [Mấy giờ chiều tụi tập trung ạ?]

Trần Mộng Mộng: [3 giờ chiều nha! Chị Hà Nguyệt đó!]

Tiểu Miêu dễ thương: [Ảnh Tiểu Miêu gật đầu.jpg]

Ôn Xu : “Bùi Dữ, Mộng Mộng bảo 3 giờ chiều đó.”

“Ok,” Bùi Dữ ném bó hồng Manchu góc, : “Anh rửa tay cái .”

Ôn Xu bảo: “Vậy em tìm Tiểu Bình Quả chơi nhé.”

Bùi Dữ : “Tầm hợp để ngủ trưa đó, em nghỉ ngơi chút ?”

Nếu ngủ trưa, sợ chiều Ôn Xu sức.

Ôn Xu suy nghĩ một lúc gật đầu: “Vậy để chiều em qua chơi với Tiểu Bình Quả .”

Cô ôm đồ ngủ phòng đồ, leo lên giường. Bùi Dữ , hai cùng ngủ trưa.

Trước khi ngủ, Bùi Dữ cài báo thức. Họ chỉ định ngủ một tiếng thôi.

Cố Cẩn Hành cũng về phòng ngủ. Tiêu Dã thì tranh thủ tập gym, đổ mồ hôi tí.

Thời gian nghỉ ngơi trôi qua nhanh. Đến lúc đồng hồ báo thức reo, Ôn Xu – ngủ nướng – cố gắng lật dậy, gượng gạo mở mắt.

Buồn ngủ quá chừng.

Cô ôm chăn một góc, nửa tỉnh, nửa vẫn còn mê mê man man.

Báo thức cài 45 phút, nên vẫn còn dư thời gian chuẩn .

Bùi Dữ dậy nhưng vội rời giường, xem Ôn Xu dậy lúc nào.

Không chờ lâu. Năm phút , Ôn Xu bật dậy đầy khí thế, vươn vai duỗi .

Thấy , Bùi Dữ cũng xuống giường đồ.

Anh : “Bé yêu, đồ xong xuống lầu nhé.”

Ôn Xu còn lơ mơ, gật đầu như máy. Cô tưởng gì đó, nhưng thật miệng mở luôn.

Bùi Dữ quen với cảnh . Mỗi ngày đều thấy ít nhất một . xem bao nhiêu vẫn thấy Ôn Xu ngốc ngốc đáng yêu lạ thường.

“Đi đồ nào.” Bùi Dữ bế cô xuống giường, “Mặc bộ sáng nay cũng . Còn nếu Xu Xu bộ khác thì cũng ok.”

Ôn Xu gật gật đầu, lững thững về phía phòng đồ.

---

Dưới lầu, Cố Cẩn Hành, Tiêu Dã và Tiểu Bình Quả đều trong phòng khách – chắc cũng mới xuống.

Khi Ôn Xu và Bùi Dữ xuống tới nơi, Tiêu Dã đang ở phòng ngủ tầng 1 – vẻ đang trói .

Ôn Xu tò mò phòng nhưng chỉ thấy Tiêu Dã, bên trong.

Cố Cẩn Hành giải thích: “Tiêu Dã đang trói , cột giường, bịt miệng, che mắt luôn. Tí nữa bọn hết, chắc chắn nhúc nhích phát âm thanh .”

Ôn Xu tưởng tượng hình ảnh đó, bật : “Nhìn giống con cua buộc ghê á.”

Giống như lúc bọn cô ăn cua – con cua cũng trói chặt, nhúc nhích nổi.

Cố Cẩn Hành cũng , “Còn t.h.ả.m hơn cả con cua nữa.”

Tiêu Dã nhanh. Trói chắc chắn xong liền ngoài.

Sau đó Bùi Dữ phòng, dùng điện giật tê liệt.

Khóa cửa cẩn thận. Còn tầm 10 phút nữa là tới 3 giờ chiều.

Mọi chờ một lúc, đội nón, cầm dù, chuẩn mấy sợi dây thừng, rục rịch qua nhà hàng xóm.

Bùi Dữ đeo thêm ấm nước mini, mang theo khăn giấy và vài viên kẹo – đều chuẩn cho Ôn Xu.

Lúc đến nhà hàng xóm, còn vài phút nữa là đúng 3 giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-215-tieu-mieu-luoi-bieng.html.]

Nhà hàng xóm cũng sẵn sàng. Thấy nhóm Bùi Dữ tới, họ nhanh chóng xuống lầu tập hợp.

Hà Nguyệt sức khỏe yếu nên tham gia. Trần Mộng Mộng là trẻ con, năng lực cũng yếu nên cũng .

Cuối cùng bên hàng xóm chỉ ba tham gia, hai em sinh đôi nhà Trần Cạnh Ngôn và Hạ Duệ.

Vừa xuống lầu, Hạ Duệ tươi chào hỏi: “Chào ! Bọn leo núi săn gà rừng mấy , quen đường lắm, yên tâm.”

Tiêu Dã: “Yên tâm! Mình ?”

Hạ Duệ gật đầu: “Đi thôi, lên núi luôn.”

Trên lầu, Hà Nguyệt và Trần Mộng Mộng từ ban công. Một thì tươi, một thì ấm ức.

Hà Nguyệt vẫy tay: “Đi đường bình an nha! Thuận lợi nha!”

Trần Mộng Mộng thì mắt đỏ hoe, nhỏ giọng: “Em cũng …”

Có chị gái xinh mà, cô bé cũng theo.

Hạ Duệ vẫy tay với hai : “Bọn nhanh về mà!”

Ôn Xu cũng đầu họ một chút tiếp.

Đường núi khó , nên Bùi Dữ vẫn bế Ôn Xu lên như thường lệ – một tay bế, một tay cầm dù.

Trần Cạnh Ngôn cơ tay rắn chắc của Bùi Dữ mấy , hỏi: “Bình thường tập tay riêng ? Tay trông chắc quá trời.”

Anh thích dáng kiểu như Bùi Dữ nhưng tập mãi vẫn vóc dáng như .

Hai em nhà họ Trần dáng cũng khác Cố Cẩn Hành là mấy. Trần Cạnh Ngôn thì hoạt bát, rộng rãi, nhưng thực tế còn gầy hơn cả hai .

Bùi Dữ đáp: “Trước thuê huấn luyện viên riêng đó.”

Trần Cạnh Ngôn gật gù: “Thảo nào. tập hoài .”

Không xa, cảnh Bùi Dữ một tay bế bạn gái, một tay bung dù mà vẫn bình thản – đúng là siêu ngầu!

Toàn là con trai nên chuyện rôm rả lắm. Ôn Xu họ trò chuyện, ngắm cảnh xung quanh, nhanh đến chân núi.

---

Bắt đầu leo núi thì Ôn Xu tự bộ.

Cảnh vật núi thật sự . Khắp nơi đều là màu xanh. Cỏ dại mọc cao, nhưng do nhóm Hạ Duệ từng nhiều nên dẫm một lối nhỏ.

Đôi khi vài cọng cỏ đụng chân cũng đau, chỉ thấy mềm mềm.

Hạ Duệ nhắc nhở: “Gà rừng tiến hóa ở đây khá to, con gái nên phía nha. Đám khá hung dữ, bọn đầu còn mổ thương cơ, giờ vẫn còn sẹo.”

Trần Cạnh Ngôn phía cũng : “Thật cũng nguy hiểm. Mấy con đó to , còn bay nữa. Mỗi bắt, sáng hôm tỉnh dậy là đau cả lưng.”

Tiêu Dã xong càng hứng thú: “Nó bay cao lắm ?”

Trần Cạnh Chi trả lời: “Lần con bay cao 2 mét, dài gần 1 mét đó.”

Lũ gà rừng tiến hóa còn vỗ cánh tấn công . Ai cũng từng nó tát một cái đau điếng. Có suýt nữa thì mổ trúng mắt, t.h.ả.m vô cùng.

Trần Cạnh Chi nhẹ giọng: “Hà Nguyệt với Mộng Mộng là vì sợ lỡ thương đó.”

Câu với thiện ý, nhưng Cố Cẩn Hành và những khác xong sắc mặt đều trầm xuống.

Tiêu Dã cũng gì thêm.

Bùi Dữ cúi xuống Ôn Xu: “Xu Xu giỏi lắm, với bọn sẽ bảo vệ em.”

Ôn Xu chớp chớp mắt, nhỏ nhẹ đáp:

“Con gái cũng nhiều giỏi mà.”

Chỉ là cô yếu, năng lực đặc biệt mạnh, nhưng nữ nào cũng kém hơn nam .

Hơn nữa, cũng nhiều bạn trai bằng con gái nữa mà!

 

Loading...