Vừa nhắc đến chuyện buôn bán trao đổi, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành lập tức hứng thú hẳn lên.
Cố Cẩn Hành hỏi: “Một con trâu thể đổi gì?”
Trần Cạnh Chi ngập ngừng: “Bọn từng thử đổi trâu, nhưng từng lấy trứng gà đổi . Một quả trứng thể đổi hai gói mì tôm, một con gà rừng khoẻ mạnh thì đổi một gói mì và một túi bột.”
Nghe xong giá cả, Cố Cẩn Hành khỏi cau mày, thấy khó mà tính giá trị.
Trần Cạnh Chi tiếp: “Ở gần đây hai căn cứ lớn nhất là căn cứ Vị Lai và Vi Lai. Giá cả đều do họ quyết định. Dù lời, nhưng bọn cũng tự trồng lúa gạo mì, nên thỉnh thoảng đổi để cải thiện bữa ăn.”
Chuyện cũng hợp lý.
Tiêu Dã sang hỏi Bùi Dữ: “Muốn vô trong xem thử ?”
Đã tới đây , thêm chút nữa cũng chẳng .
Bùi Dữ gật đầu: “Dê với bò nguy hiểm hơn, phiền nữa. Cảm ơn dẫn đường hôm nay.”
Bùi Dữ chọn một con gà rừng lanh lợi, đưa cho Hạ Duệ, : “Coi như chút quà cảm ơn, mong đừng chê.”
“Thôi, cần ,” Hạ Duệ xua tay, “Bọn chỉ tiện đường dẫn thôi, bọn thì mấy cũng tự tìm đường mà.”
Nói thật thì, với khả năng của nhóm Bùi Dữ, việc khó khăn gì.
Bùi Dữ vẫn giữ phép lịch sự: “Chỉ là tấm lòng thôi mà. Mộng Mộng còn nhỏ, nên ăn thêm thịt để bồi bổ.”
Hạ Duệ còn định từ chối, nhưng Trần Cạnh Chi bước tới nhận lấy, khách khí : “Cảm ơn nha. Sau nhà cửa thỏa , bọn sẽ mời các qua chơi.”
Nhìn nhóm của Bùi Dữ là bình thường, thứ gì cũng , nấu cơm ngày nào cũng thơm mùi thịt. Đối phương tặng quà, thì cũng nên nhận, từ chối mãi cũng .
Hạ Duệ vẫn do dự: “Thật cần bọn giúp ? Nếu hạ mấy con dê bò, bọn dị năng, chắc cũng giúp .”
Tiêu Dã xua tay: “Không cần ! Bọn lo . Vợ còn đang chờ ở nhà mà, về cho cô đỡ lo.”
Cố Cẩn Hành gật đầu: “Tiêu Dã đúng. Đừng để Mộng Mộng và mấy ở nhà lo lắng.”
Đã tới , cộng thêm rõ dị năng của Bùi Dữ, Hạ Duệ và Trần Cạnh Chi đành về .
Vừa khi hai họ rời , nhóm Bùi Dữ liền tiếp tục kéo đám gà rừng sâu núi.
Hôm nay Ôn Xu chơi vui. Giờ Hạ Duệ về , cô càng thả lỏng, tung tăng chạy nhảy suốt đường.
Cố Cẩn Hành hỏi: “Xu Xu thấy nóng ? Cho em chơi với khối băng nha.”
Nóng thì nóng thật, cả nhóm ai cũng đẫm mồ hôi.
Mắt Ôn Xu sáng rực: “Thích lắm! Cảm ơn Cẩn Hành!”
Cố Cẩn Hành tạo một đóa băng hoa nhỏ, đủ đặt trong lòng bàn tay Ôn Xu.
Tiêu Dã từ phía chọc ghẹo: “Em gái, của to hơn, cho em chơi cái bự!”
Cố Cẩn Hành: “……”
Tiêu Dã tạo một khối băng tròn to đùng. Tay kén nên cầm chắc, còn tay Ôn Xu mềm mại, cầm rớt xuống.
May mà Bùi Dữ nhanh tay đỡ , thì khối băng vỡ tan .
Cố Cẩn Hành hừ lạnh: “Khối băng ‘to’ của ai tạo ?”
Ai mà ngờ chứ!
Ôn Xu Tiêu Dã, lễ phép : “Cảm ơn Tiêu Dã!”
Tiêu Dã : “Có gì !”
Cố Cẩn Hành chỉ câm nín, cảm giác như đ.ấ.m bông.
Cả nhóm , thêm vài trăm mét thì xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-217-be-be-be.html.]
Ôn Xu chơi khối băng đến đỏ cả tay. Khối của Cố Cẩn Hành cho thì tan hết , còn của Tiêu Dã vẫn còn.
Cô nỡ vứt, Bùi Dữ lấy khăn mặt bọc đưa cho cô tiếp tục chơi.
Lúc , đột nhiên vang lên tiếng “be be”.
Tiếng kêu từ xa vọng , ngày càng gần.
Bùi Dữ bế Ôn Xu lên, cả nhóm nhanh chóng bước nhanh hơn.
Là một đàn dê hoang.
Bọn chúng đang thảnh thơi gặm cỏ bên suối, chỗ đó nước cỏ, ít thú săn mồi, nên đàn dê sống thong dong.
Nhóm Bùi Dữ nhanh chóng nấp cây, chuẩn dùng dị năng đ.á.n.h ngất cả đàn dê.
Sợ đám gà rừng tiến hóa loạn bầy dê, nên Cố Cẩn Hành dắt lũ gà theo , giữ cách trăm mét.
Cả đàn mấy trăm con, đếm hết, chỉ thấy trắng xoá cả một vùng. Phía là suối, phía là rừng cây rậm rạp và bãi cỏ xanh mướt, khung cảnh như tranh.
Ôn Xu nấp lưng Bùi Dữ, tranh thủ chụp một tấm ảnh.
Vừa chụp xong thì sấm chớp màu tím lao thẳng về phía đàn dê.
Đàn dê hoang cảnh giác, tiếng liền bỏ chạy, nhưng tốc độ bằng dị năng của Bùi Dữ. Một loạt con chạy chậm đều điện giật tê , ngã lăn , loạng choạng cố dậy.
Bùi Dữ đuổi theo, tiếp tục dùng dị năng đ.á.n.h thêm lượt nữa.
“Chạy mau!” Bùi Dữ kéo tay Ôn Xu, “Đuổi theo bắt thêm vài con nữa!”
Ôn Xu như mộng du, kéo chạy theo.
Bùi Dữ chân dài chạy nhanh, Ôn Xu cố gắng theo sát, hai chân gần như sắp biến thành bánh xe.
Vui quá!
Ôn Xu càng chạy càng hưng phấn, tóc gió thổi rối tung, búi tóc cũng bung một ít, trông như “lên đồng” nhẹ.
Cô hét lên: “Oaa!”
Cả ba đuổi thêm một đoạn, Bùi Dữ dùng dị năng đ.á.n.h ngất thêm một đám dê.
Dê hoang khả năng phản kháng, nhút nhát, nên dễ bắt.
Thấy lượng ngã xuống cũng kha khá, Bùi Dữ dừng . Ôn Xu đang chạy tới kịp phanh, đ.â.m thẳng lưng .
“Oái,” Ôn Xu ôm trán, ngước lên, mắt long lanh, thở hổn hển, “Bắt... ... dê hả?”
Bùi Dữ cô bé đáng yêu mà bật , đưa tay xoa trán cô.
“Nhiều thế là đủ ,” cúi xuống kiểm tra trán cô, “Để xem nào.”
Ôn Xu thở dốc, từng câu đứt quãng: “Không !”
Bùi Dữ lấy khăn lau mồ hôi cho cô: “Làm Xu Xu chạy mệt .”
“Vui quá!” Ôn Xu hít một sâu, “Trò vui thật luôn!”
Bùi Dữ bật , đưa bình nước cho cô uống.
“Anh Bùi!” Tiêu Dã hét lên hào hứng, “Tổng cộng 36 con!”
Mắt Ôn Xu mở to tròn xoe: “Oa! Tha hồ ăn luôn!”
Bùi Dữ và Tiêu Dã đều .
Tiêu Dã hỏi: “Giờ mang hết về nuôi, g.i.ế.c để trữ, đem đổi vật tư ở căn cứ Vị Lai?”
Thật thì cũng chẳng thiếu gì, nhóm họ đủ thứ . Dê thì nhiều nhưng vật tư mới thiếu. Mà giá bên căn cứ cũng cao, đổi cũng chẳng lời là bao.