Ngủ ngon thật khiến khác ghen tị.
Khi họ bước phòng khách, trong bếp ai, nhưng nồi sữa bò và bánh bao hâm nóng sẵn.
Cửa chính vẫn mở hé.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng gà gáy.
Ôn Xu và Bùi Dữ đến cửa, thấy Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đang bậc thềm hiên nhà. Quanh họ là đám gà rừng trói chân để ngoài sân cả đêm, vẻ như đang tiến hóa.
“Chào buổi sáng!”
Cố Cẩn Hành đầu khi tiếng động, bất ngờ: “Chào buổi sáng, đồ ăn sáng trong bếp đó, chắc ăn .”
Lần đầu thấy họ dậy muộn thế .
Tiêu Dã : “Đám gà cả đêm kêu loạn, lông bay đầy sân luôn. Bọn đang tính gom chổi lông gà, Xu Xu tham gia ?”
“Làm mà ?” Ôn Xu tò mò hỏi, “Chỉ cần buộc lông với thôi hả?”
Cô xổm xuống bên cạnh Tiêu Dã, ghé sát , nhíu mày.
Ôn Xu dậy ngay: “Hôi quá, em chơi nữa.”
Có mùi như phân gà .
Tiêu Dã khó hiểu, cúi đầu ngửi thử: “Ừ thì mùi thật, nhưng vẫn chịu mà.”
Ôn Xu chạy về bên cạnh Bùi Dữ, đôi mắt màu hổ phách lên tinh nghịch: “Anh cũng bắt đầu mùi đấy.”
Tiêu Dã: “!”
Anh nắm lông gà tay, do dự một chút cũng chịu buông xuống.
Không chổi lông gà thì đúng là đùa .
“Ăn sáng ,” Bùi Dữ , “Hôm nay còn cắt lông dê cho mấy con dê ở sân bên .”
Tiêu Dã gật gù, hất cằm về phía đám gà rừng: “Vậy tụi gà tính ?”
Bùi Dữ nghĩ một lúc : “Chiều rừng tìm cây tre, dựng cho tụi nó cái chuồng.”
Nếu tìm tre, vẫn thể lấy một ít từ kho gian, chế một chút là thể nuôi gà. đồ trong kho dùng một cái là mất một cái, tiết kiệm thì cứ tiết kiệm.
Ra ngoài kiếm đồ cũng xem như một dạng vận động với bọn họ.
“Ok luôn,” Cố Cẩn Hành dậy, phủi bụi tay, “Giờ thì trói tụi nó cái , là chạy sạch.”
Chỉ mới qua một đêm mà sân bốc mùi, do đám gà ị bậy khắp nơi.
Cả Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đều dậy sớm dọn dẹp, nhưng mùi vẫn hết nổi.
Ôn Xu thấy họ chuẩn đến gần, lập tức nép lưng Bùi Dữ, đảo mắt tìm chỗ trốn.
Tiêu Dã thấy động tác đó, bật : “Xu Xu! Anh tới đây!”
Nói xong liền chạy tới phía cô.
Ôn Xu ban đầu ngẩn , nhưng đó hét lên: “Á!” túm lấy áo Bùi Dữ chạy vòng vòng.
“Anh đáng ghét quá!” Cô la , “Á! Đừng bắt em!”
Tiêu Dã chỉ đùa thôi: “Thật mà, hôi , tin em ngửi thử !”
“Em ngửi còn gì!” Khi Tiêu Dã định vòng sang trái tóm cô, Ôn Xu lập tức chạy vòng qua , chạy gọi: “Bùi Dữ, cứu em với!”
Bùi Dữ yên, nhúc nhích tí nào, chỉ lắc đầu bất lực.
Đôi khi cũng chẳng hiểu nổi Tiêu Dã nghĩ gì. Trước thấy gan to như .
Giờ thì nước tới, đùa giỡn Ôn Xu ngay mặt luôn.
Cố Cẩn Hành ở phía ngừng: “Tiêu Dã, ngứa da ?”
Nghe , Tiêu Dã liếc sắc mặt của Bùi Dữ, nhanh chóng dừng .
Cậu giơ tay đầu hàng: “Thôi thôi, chơi nữa, ăn sáng thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-223-cat-long-de.html.]
Ôn Xu trừng mắt liếc một cái, mặt giận đỏ bừng.
Đáng ghét thật!
Bùi Dữ xoa xoa má cô: “Làm Xu Xu tức thành cá nóc luôn .”
Ôn Xu hừ một tiếng: “Anh cũng chẳng khá hơn!”
Đồ Bùi Dữ xa, cũng đó cô nữa.
Đừng tưởng cô nhé!
Vì lúc ăn sáng, Tiêu Dã hai bé mèo Tiểu Bình Quả và Ôn Xu chằm chằm, khiến rợn cả da gà.
Tiêu Dã xoa tay, lầm bầm: “Sao còn méc Tiểu Bình Quả nữa chứ?”
Không nó giơ móng vuốt cào nữa…
Mà kiểu đó đúng là đáng sợ thật.
Ăn sáng xong, nghỉ một lát mang kéo sang sân bên cạnh để cắt lông dê.
Ôn Xu cũng cầm một chiếc kéo, để tránh đứt tay, cô dùng loại kéo bảo vệ.
Cô hỏi: “Lông dê cắt để quần áo hả?”
Bùi Dữ đáp: “Mình sẽ cất kho gian, để bán cho căn cứ khác hoặc lưu trữ, bán.”
Thật gần đây ý tưởng kiếm tiền. Sau khi căn cứ ở phương Nam di dời tới gần đây, khả năng các căn cứ lớn sẽ nổ chiến tranh là chuyện chắc chắn. Sau chiến tranh, thế giới mới dần định , lãnh thổ và tài nguyên sẽ bốn đại căn cứ chia .
Khi đó, điểm tích lũy và vàng sẽ trở thành tiền tệ. vàng ai cũng , mà giá trị cũng sẽ giảm mạnh, đáng để đầu tư.
So , điểm tích lũy quy định rõ ràng: thể kiếm qua lao động, giao dịch, nhiệm vụ…
Người sống sót bình thường thường chọn công hoặc nhiệm vụ, nhưng buôn bán mới là cách hái tiền.
Nhóm của họ năng lực, dị năng gian, chính là cái kho di động. Không sợ tống tiền trộm cắp hàng hóa.
Không kinh doanh thì đúng là phí của trời.
Khu họ sống gần rừng núi, dê, bò, gà vịt ngỗng… tất cả đều thể thành hàng hóa.
Tương lai nếu họ gia nhập căn cứ, thể giao dịch trực tiếp với căn cứ, đổi lấy nhiều điểm tích lũy và trở thành giàu .
Dù thế giới tận thế vẫn đầy hiểm họa, từ tang thi đến động vật tiến hóa, nhưng với dị năng, tỷ lệ sống sót chiến trường vẫn tới 90%.
Về chuyện , Cố Cẩn Hành và Bùi Dữ đồng quan điểm.
Lông dê giữ cũng giúp nhiều, họ đủ đồ chống rét, cũng kỹ năng công cụ để đồ may mặc.
Lúc , sân bên cạnh mùi khá nặng. Người quen sẽ thấy buồn nôn.
Bùi Dữ nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Xu Xu, em chịu ?”
Ôn Xu do dự một chút gật đầu: “Thử xem .”
Cô thấy buồn nôn, chỉ đơn giản là thấy mùi hôi, khó chịu thôi.
“Được ,” Bùi Dữ xoa đầu cô, mỉm , “Nếu chịu nổi thì về chơi với Tiểu Bình Quả nhé.”
Ôn Xu chớp mắt: “Dạ.”
Tiểu Bình Quả cũng mang theo, nhưng vẫn đang trong túi đựng mèo, thả cho chạy lung tung.
Mọi thấy đàn dê đang gặm cỏ trong sân thì liền bắt tay việc.
Hôm qua mưa lớn xong, khí hôm nay vẫn còn ẩm, trộn với mùi đất và cỏ dại, tanh một chút.
nhiệt độ khá dễ chịu, việc trong thời tiết quá mệt mỏi bức bối.
Kéo của Ôn Xu nhỏ nên cô theo Bùi Dữ phụ giúp. Hai cùng xử lý một con dê.
Để mấy con dê giãy giụa, khi cắt lông, Bùi Dữ dùng dị năng chúng ngất mới bắt đầu cắt.
Đợt đầu tiên họ bắt ba con. Sau khi ba con ngất, đám dê còn thấy tới lượt thì ung dung tiếp tục gặm cỏ như gì xảy .