Lông mấy con dê dày, sờ tay cứ như lún lớp len .
Ôn Xu vốn cũng tò mò lông dê sờ cảm giác thế nào, nhưng khi thử mới phát hiện lũ dê cũng hôi hám, nên cô cũng mất hứng, chỉ sờ đại vài cái thôi.
Cả buổi sáng đều bận rộn ngoài sân để cắt lông dê, tới tận chiều mới xong. Cắt xong tay ai cũng mỏi rã rời.
Tiêu Dã :
“Phân dê tận dụng phân bón ?”
Cố Cẩn Hành đáp:
“Được chứ, phân gà cũng thế. ủ lên men mới dùng , chứ thể bón trực tiếp .”
Nghĩ kỹ , nuôi mấy con vật nhỏ cũng lợi phết, thịt ăn, thể bán, tận dụng phân bón.
Một công đôi ba việc.
Cuộc sống ở nông trại thế phong phú thú vị, còn vui hơn hồi ở thời bình suốt ngày cắm đầu kiếm tiền.
Ôn Xu là ít nhất, giờ đang từng một múc nước cho họ rửa tay rửa mặt.
“Cực khổ nha!” Cô ngọt ngào , “Mọi giỏi quá luôn á!”
Ai mà chẳng thích khen chứ?
Dù giọng điệu của cô giống đang dỗ con nít.
Bùi Dữ ngẩng lên mặt trời :
“Về nấu cơm ăn thôi. Ăn xong nghỉ một lát, chiều tụi lên núi… À mà, Cẩn Hành, tí rảnh nhớ mang một ít lông dê qua nhà hàng xóm đưa họ.”
Lông dê thì mỗi con tính là một phần, mà lông thì nhiều vô kể.
Cố Cẩn Hành gật đầu:
“Ừ, để mang qua.”
Ai nấy sáng sớm bắt tay việc, giờ cũng mệt .
Vừa khóa cổng sân xong thì từ xa tiếng gọi tên Ôn Xu.
Mọi , thì thấy Hà Nguyệt, Hạ Duệ với cả Trần Cạnh Chi cùng tới.
Hà Nguyệt vui vẻ:
“Xu Xu, bọn chị nấu nhiều đồ ăn trưa, đoán là bọn em bận bịu chắc ăn gì, nên mang qua cho bọn em ăn thử. Mong là bọn em chê nha.”
Nghe đến đồ ăn, Ôn Xu lập tức thấy hứng thú. Cô ngước lên Bùi Dữ:
“Họ mang đồ ăn cho tụi kìa.”
Bùi Dữ :
“Nhận .”
Thấy mặt cô còn dính chút lông dê, rút khăn ướt giúp cô lau sạch.
Ôn Xu yên để lau mặt, vẫy tay với Hà Nguyệt:
“Cảm ơn Hà Nguyệt nha!”
Lúc đó Hà Nguyệt và mấy cũng tới.
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đón và nhận đồ từ tay họ.
Cố Cẩn Hành :
“Trùng hợp ghê, tụi em cũng định mang ít lông dê qua cho . Không mấy chị cần dùng ?”
là chút ngại thật.
Hà Nguyệt từ chối ngay:
“Cẩn Hành , hôm qua bọn nhận một con dê từ mấy , quý lắm . Lông dê thì mấy nên giữ dùng hoặc đem đổi vật tư, chắc đổi khối thứ đó.”
“Bọn để đủ dùng thôi.” Cố Cẩn Hành liếc sang Tiêu Dã hiệu lấy lông dê mang , “Đừng khách sáo, giúp là chuyện nên mà.”
Thật lòng mà , mấy cũng thấy ngại nhận, vì mấy thứ quý lắm. Bình thường lên núi chỉ bắt gà chim là cùng, chứ trâu bò dê thì dám đụng tới.
Còn đang khách sáo qua , Tiêu Dã ôm đống lông dê , rằng nhét luôn tay Hạ Duệ.
Anh nhăn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-224-tin-moi.html.]
“Lông dính đầy , tí tắm mất thôi.”
Nghe , Cố Cẩn Hành liền hỏi chuyện tiếp, chẳng cho Hà Nguyệt cơ hội từ chối.
Thấy từ chối nữa, Hà Nguyệt đành nhận lấy. Dù họ cũng chỉ tới để đưa đồ ăn mà còn mang theo tin tức.
Hà Nguyệt :
“Hôm qua bọn ghé bên căn cứ Vị Lai hỏi thăm một vài chuyện, Cẩn Hành thử xem gì dùng .”
Cô kể tiếp:
“Bên đó mới tìm một loạt thiết y tế. Trong căn cứ sẵn bác sĩ và y tá, nên khi thiết về là họ lập tức mở một tầng bệnh viện. Dị năng giả bên ngoài căn cứ cũng khám bệnh, nhưng giá thì chát lắm, chỉ vô thôi mất một ký thịt .”
Tiêu Dã tròn mắt:
“Cái gì? Vé cửa một ký thịt? Chỉ cho dị năng giả? Mấy đó cướp luôn cho …”
Hà Nguyệt thở dài:
“Cũng hết cách… Dị năng giả trong căn cứ thì tốn vé , phí điều trị cũng rẻ hơn.”
Giờ căn cứ Vị Lai đang thử nghiệm thôi, nhưng chính thức mở thì khả năng cao sẽ nhiều kéo đến.
Hà Nguyệt tiếp:
“Còn nữa, giờ bên đó mở slot tham quan căn cứ, mỗi ngày cho 10 , như kiểu nhắm .”
Tiêu Dã bĩu môi:
“Với cái kiểu ăn đó, ai dám ? Lỡ vô cho thì tiêu luôn.”
Hà Nguyệt bật :
“Cũng rõ lắm…”
Bùi Dữ:
“Cảm ơn báo tin.”
Hà Nguyệt xua tay:
“Bọn mới cảm ơn chứ. Nhìn việc cả ngày cũng mệt , thôi bọn phiền nữa.”
Sau khi xã giao thêm vài câu, họ mới rời hẳn.
Ôn Xu và phòng khách, chuẩn ăn trưa.
Thứ Hà Nguyệt mang tới là một nồi thịt dê hầm. Lúc ở ngoài ngửi thấy mùi , mở nắp đúng là thịt dê thật, phần lớn là thịt nạc xen mỡ, vẻ là phần ngon nhất, cố tình giữ cho họ.
Hà Nguyệt nấu cũng khéo, nhưng do thiếu gia vị khử mùi, nên thịt vẫn còn tanh, khó nuốt.
Bùi Dữ cẩn thận :
“Cẩn thận vẫn hơn, bắt con gà ăn thử .”
Mấy món ăn do nấu, ai cũng lo lắng.
Tiêu Dã là thích mấy chuyện , chạy sân bắt ngay một con gà rừng đang gáy om sòm, cắt miếng thịt nhét họng nó.
Con gà nhét miếng thịt xong thì bẹp luôn.
Trong lúc chờ xem gà gì , Cố Cẩn Hành đem nồi thịt bếp nấu nữa, thêm chút gia vị cho bớt tanh.
Mọi tin tưởng Hà Nguyệt, nhưng kiểm tra thì chẳng yên tâm nổi.
Một lúc , con gà tỉnh , vỗ cánh loạn xạ định bay, Tiêu Dã kéo dây giữ thả nó sân.
Mọi ồ.
Ngoài sân gà kêu inh ỏi, ồn như cái chợ.
Cố Cẩn Hành nấu thịt xong, còn xào thêm rau và nấu một nồi mì chay để ăn chung với thịt dê.
Chiều đến, nắng gắt hơn hẳn.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, đồ, mang theo dụng cụ núi.
Mục tiêu chính là kiếm tre, đó là tìm rau dại ăn và cả giun.
Ôn Xu mặc một chiếc quần dài màu hồng nhạt mỏng nhẹ, áo khoác chống nắng cùng tông màu.
Lần núi, Bùi Dữ tính toán kỹ, kỹ càng hơn, bắt Ôn Xu mặc đồ dài tay, quần dài để khỏi cào xước bởi cành lá.